Chương 1459: Mẹ cứ xem cô ấy như con dâu của mình
Đoàng!
Trên trán Serva thủng một lỗ máu, đầu gục xuống, máu nhỏ xuống đất.
Tần Dương quét mắt qua, phát hiện đã không có người sống nào khác, hắn đứng lên.
Tần Dương không nói một chữ nào với Serva, không cần thiết.
Serva muốn hắn chết, hắn cũng muốn gã chết.
Vậy thì giết, đừng nhiều lời.
Tần Dương đứng lên, cảm giác thân thể hơi đau, cúi đầu xem, thấy cánh tay mình đỏ máu. Hắn bị trúng đạn, chẳng qua vừa rồi tập trung tinh thần bắn hạ máy bay trực thăng, điên cuồng tiết ra kích thích tuyến thượng thận nên không cảm giác cơn đau.
Tần Dương giơ cánh tay lên xem, thở phào một hơi.
Tuy viên đạn ghim vào tay hắn, nhưng khi đó vì cố định súng máy hạng nặng nên cánh tay tràn đầy nội khí, khiến hắn vốn mình đồng da sắt càng cứng hơn, viên đạn chỉ là loại đạn AK bình thường, tuy ghim vào cơ bắp nhưng không tạo thành tổn thương quá lớn.
Tần Dương xách súng lục đi về xe, vẻ mặt bình tĩnh ra lệnh:
- Kiểm tra chiếc xe, tiếp tục rút lui!
- Rõ!
Liệp Ưng và Hắc Báo bận rộn.
Tư Đồ Hương bước tới, nhìn cánh tay của Tần Dương:
- Anh bị trúng đạn rồi!
Tần Dương khẽ ừ:
- Vết thương nhỏ, không đáng lo, chờ chút nữa mổ luôn một thể.
Tư Đồ Hương thở phào nhẹ nhõm, cảm xúc trong mắt hơi khác lạ. Tần Dương hôm nay khác với Tần Dương mà cô từng gặp, hắn đằng đằng sát khí, tâm ngoan thủ lạt, sát phạt quyết đoán, tựa như cỗ máy giết chóc chuyên nghiệp.
- Giỏi!
Tần Hoa được Thược Dược dìu đứng lên, ánh mắt vui mừng vỗ vai Tần Dương:
- Làm giỏi lắm!
Tần Dương nở nụ cười:
- Serva đã chết, máy bay trực thăng cũng nổ, đối phương biết chúng ta còn có súng máy hạng nặng thì chắc sẽ không đuổi theo nữa. Đi nào, đến trấn nhỏ nghỉ lấy sức rồi đi tiếp!
Hắc Báo và Liệp Ưng đã kiểm tra chiếc xe, tuy xe bị bắn đầy vết đạn, nhưng lúc đậu xe cố ý để bình xăng đưa vào mé trong nên không bị tổn thương gì lớn, có thể lái tiếp.
Mọi người lên xe, xe lần thứ hai khởi động chạy đi trấn nhỏ cách ba mươi dặm.
Rất nhanh đến trấn nhỏ, đám người Tần Dương đi phòng khám. Tần Dương sắp xếp Liệp Ưng và Hắc Báo mỗi người lái một chiếc xe canh gác ở lối vào trấn nhỏ, mấy người còn lại thì ở trong phòng khám giải phẫu cấp cứu.
Phòng khám tuy nhỏ nhưng có thuốc khử trùng và thuốc kháng sinh cơ bản nhất. Thược Dược cẩn thận lấy viên đạn ra khỏi cánh tay Tần Dương, sau đó khử trùng, bôi thuốc, băng bó.
Tần Dương băng bó tay trái xong có thể nhúc nhích, hắn cầm dao giải phẫu, tự mình gắp ra mảnh lựu đạn ghim trong chân Tần Hoa, Thược Dược giúp đỡ khử trùng bôi thuốc, sau đó truyền dịch giảm sốt cho hai người.
Tần Dương gọi nhóm Liệp Ưng trở về, ném cho chủ phòng khám một xấp tiền. Đám người Tần Dương về xe, vừa truyền dịch vừa đi thủ đô Guinea, bọn họ sẽ từ thủ đô rời khỏi xứ này.
Phía sau lưng bọn họ, các quan quân trong thành Jordan biết tin Serva chết thì thành phố rối loạn, ai còn quan tâm đám người Tần Dương đã chạy thoát?
...
Bên ngoài thủ đô Guinea, đám người Tần Dương xử lý hai chiếc xe bị đánh thủng lỗ chỗ và súng ống. Liệp Ưng và Thược Dược đi bộ vào thành phố, rất nhanh lái xe bảy chỗ trở lại, kèm theo vài bộ đồ để thay.
Rất nhanh, mọi người sạch sẽ vào thành phố, đi vào khách sạn tốt nhất thành phố.
Tuy trong Guinea có phản loạn nhưng ở đây là thủ đô, tự nhiên sẽ không có nguy hiểm gì. Hơn nữa với tài võ nghệ của Tần Dương, Tư Đồ Hương thì gặp rắc rối nhỏ gì cũng không sợ.
Tư Đồ Hương đặt La Thi Hoa lên giường, Tần Dương đã tẩy ngụy trang trên mặt mình, thay đồ mới, che vết thương trên cánh tay, sau đó ấn vài cái trên người La Thi Hoa, bà từ từ tỉnh lại.
La Thi Hoa mở mắt ra, ánh mắt đầu tiên thấy con trai và chồng quan tâm nhìn mình, lòng thầm nhẹ nhõm, đảo mắt nhìn xung quanh:
- Ở đây là đâu?
Tần Dương ngồi xuống bên giường, mỉm cười kéo tay bà:
- Chỗ này là thủ đô Guinea, chúng ta đã thoát khỏi nguy hiểm, nghỉ ngơi tại đây rồi mình về nước.
Sắc mặt của La Thi Hoa bình tĩnh nhiều, quét mắt qua Tư Đồ Hương đứng bên cạnh, mắt sáng rực hỏi:
- Tiểu thư này là... ?
Tần Dương mỉm cười giới thiệu:
- Cô ấy tên Tư Đồ Hương, là người của Ẩn Môn của con, là ẩn thị của con.
La Thi Hoa nghi hoặc hỏi:
- Ẩn thị?
Tần Dương giải thích rằng:
- Đây là tên gọi thôi, mẹ có thể hiểu là cô ấy là trợ lý của con, là cánh tay trái đắc lực mà con tin tưởng nhất, đi theo cả đời.
La Thi Hoa quay đầu nhìn Tần Dương:
- Làm trợ lý cho con cả đời, quy định của các người hơi...
Tần Dương nhức đầu, giải thích rõ ra:
- Mẹ, cô ấy cũng là người đàn bà của con, nhưng chúng con sẽ không kết hôn, mẹ có thể xem cô ấy như con dâu của mình.
Tần Dương thốt ra câu này, ba người ở trong phòng đều thay đổi sắc mặt.
Vẻ mặt của Tần Hoa hơi bất ngờ, ánh mắt vui sướng quay đầu nhìn Tư Đồ Hương. La Thi Hoa thì mắt sáng rực, hưng phấn nhìn Tư Đồ Hương chằm chằm, không chớp mắt cái nào, đó là ánh mắt mẹ chồng nhìn con dâu.
Tư Đồ Hương không ngờ Tần Dương bỗng nhiên giới thiệu như vậy, dù tính cách của cô bình thản cũng không kìm được thẹn thùng, khuôn mặt ửng đỏ, tăng thêm phần kiều diễm. Cô nhẹ cắn môi, lòng thầm vui vẻ.
Tư Đồ Hương không để bụng chuyện mình có thể kết hôn với Tần Dương hay không, trải qua nhiều việc, cô càng để ý quan hệ thực tế hơn, cũng không muốn nhận lấy gì từ hắn. Nói về tiền thì bây giờ Tư Đồ Hương giàu hơn Tần Dương nhiều. Nhưng Tần Dương nói như thế với cha mẹ của mình, chứng minh trong lòng hắn có cô, còn nghiêm túc đối xử với cô như người đàn bà của mình.
La Thi Hoa quan sát một trận, khá là vừa lòng. Bà nhớ lại Tư Đồ Hương đã cõng mình chạy như điên phá vòng vây chạy trốn, trong lòng càng không phản đối.
- Tư Đồ tiểu thư, Tiểu Dương nói có đúng không?
Tư Đồ Hương đối diện ánh mắt nhìn con dâu của La Thi Hoa, bỗng hơi hoảng hốt:
- Dì, xin đừng khách khí như vậy, gọi tên của con hoặc Tiểu Hương là được.
Tư Đồ Hương không trực tiếp trả lời câu hỏi của La Thi Hoa, nhưng tương đương với biến tướng thừa nhận lời của Tần Dương, điều này khiến La Thi Hoa vui mừng vô cùng.
- Tốt tốt tốt, vậy dì gọi con là Tiểu Hương. Tiểu Hương, con là người ở quê nào? Cha mẹ đang làm nghề gì? À, dì không có ý gì khác, chỉ muốn hiểu thêm về con thôi, thật sự không ngờ chúng ta sẽ gặp mặt trong tình huống thế này.