Chương 1461: Làm người nào có tự do thật sự?
- Phụ nữ thì thế đấy, một mặt yếu ớt, một mặt thì thần kinh thô, đặc biệt giống như con, mẹ của con xuất thân thế gia người tu hành, kiến thức và gan dạ hơn xa phụ nữ bình thường khác.
Đã nhường phòng cho La Thi Hoa và Tư Đồ Hương, hai người tâm sự mấy chuyện phụ nữ với nhau. Hai cha con Tần Hoa, Tần Dương bị La Thi Hoa liếc mắt ra hiệu, biết điều nhanh chóng ra khỏi phòng, đi vào phòng của Tần Dương.
Tần Hoa thư giãn rít một hơi thuốc, cười nói:
- Cha luôn nghiện thuốc lá, trước kia không dám hút đã ghiền, sợ trên người dính mùi khói, giờ thì muốn hút chao nhiêu đều được, thật là thoải mái!
Tần Dương bĩu môi liếc qua Tần Hoa:
- Có thật là muốn hút lúc nào thì hút, chao nhiêu điếu đều được không?
Nụ cười đông trên mặt Tần Hoa, cười lúng túng, hình như khoác lác hơi lố.
- Thằng nhóc này, thích chặn họng của cha mi phải không?
Tần Dương cười lớn, nhanh chóng đổi đề tài:
- Mà hai người thiệt tình, sao du lịch đến Guinea thế? Nơi này hiếm người đến, không bảo đảm an toàn.
Vẻ mặt Tần Hoa bất đắc dĩ nói:
- Phi Châu tuy lạc hậu nhưng có nhiều phong cảnh độc đáo và nhiều chỗ đáng đi thăm, lần này là ngoài ý muốn, ai biết chúng ta trùng hợp đi qua thì bỗng nổi lên phản loạn.
Tần Dương gật đầu, không hỏi nhiều nữa. Tần Hoa dù gì là cựu đặc công, nếu gặp tình huống thật sự nguy hiểm thì lẽ nào ông không phán đoán ra được? Như ông đã nói, lần này thật sự là ngoài ý muốn.
- Mấy người đi cùng con...
Tần Dương nhỏ giọng nói:
- Thành viên tiểu đội của con vốn có nhiệm vụ ở Cha Lan nhưng đã thất bại, con cho họ đi chơi tại chỗ đó, vừa lúc chỗ cha xảy ra chuyện nên mang bọn họ chạy qua.
Tần Hoa nhíu mày hỏi:
- Bọn họ cùng con tới cứu chúng ta có phải là hơi không ổn?
Tần Dương cười nói:
- Giờ bọn họ lệ thuộc dưới tay con, không nhận nhiệm vụ khác, đặc biệt phụ trợ một mình con. Hơn nữa con và họ là anh em, tuy hai mà một, tình cảm có thể đánh đổi mạng sống, cha mẹ của con gặp nguy hiểm, bọn họ giúp con là bình thường. Nếu cha mẹ của người nào trong nhóm bị gì thì con cũng sẽ sẵn sàng giúp.
Tần Hoa nghe Tần Dương nói vậy thì yên lòng, vỗ vai hắn:
- Cha chưa chao giờ nghi ngờ tình bạn của các con, cha chỉ lo có trái luật hay bị lộ ra không, nếu con tự biết chừng mực thì được rồi.
Tần Dương gật đầu, nói:
- Cha yên tâm, con biết mà. À này cha, có phải mẹ biết gì rồi không?
Tần Hoa cười gượng:
- Hai ngày này cha luôn ở với con, mẹ của con nói một chút nhưng không vạch rõ, tuy nhiên, có lẽ bà ấy đã biết một chút rồi. Nhưng cha đã không phục dịch nữa, giờ ở vị trí thanh nhàn, những việc này đều là chuyện quá khứ nên chắc bà ấy không quá để ý.
Tần Dương trợn to mắt hỏi:
- Còn con thì sao?
Tần Hoa nhỏ giọng nói:
- Cha không nói gì về con, chỉ nói sư phụ của con mang con ra nước ngoài một thời gian, chuyện gì cũng gặp qua rồi. Con đừng lo, con vốn là người tu hành, thực lực mạnh mẽ, giết người vì cứu người, hợp lý. Phỏng chừng mẹ của con sẽ không hỏi nhiều, con cũng thấy mới rồi bà ấy nói rào trước đón sau cũng có ý giống vậy thôi, mặc kệ con làm cái gì, cũng không quản con được, nhưng muốn các con chú ý an toàn.
Tần Dương khẽ ừ:
- Thực lực tu hành của con hiện giờ tạm ổn, bình thường sẽ không gặp nguy hiểm gì, cha mẹ yên tâm đi.
Tần Hoa cảm thán rằng:
- Cha luôn biết rõ sự lợi hại của người tu hành, nhưng lần đầu tiên khoảng cách gần thấy người tu hành chém giết trên chiến trường, hèn gì quốc gia xem trọng người tu hành như vậy, thật là không cùng đẳng cấp.
Tần Dương cười toe:
- Người tu hành đúng là rất lợi hại, nhưng cũng cần trải qua huấn luyện đặc biệt thì mới vận dụng ưu thế của mình đến cực hạn trên chiến trường, chứ không thì dù là người tu hành cũng khó đỡ vài viên đạn, mấy phát PRG.
Tần Hoa gật đầu, thuận miệng hỏi:
- Phải rồi, con từ Cha Lan đến đây đúng không? Cuộc thi đấu kia của con sao rồi?
Tần Dương cười tươi:
- Hạng nhất!
Tần Hoa trợn to mắt hỏi:
- Hạng nhất? Hạng nhất thi đấu dương cầm quốc tế Chopin Cha Lan?
Tần Dương gật đầu, nói:
- Đúng rồi, khi đó con đàn xong lập tức đi, sau này bạn kể lại cho con nghe, chính con cũng hơi bất ngờ.
Tần Dương biết với thực lực của mình rất khó lấy hạng nhất, nhưng khi đó trùng hợp cha mẹ gặp chuyện làm tâm trạng của hắn rơi vào đúng cảm xúc đó, lần thứ hai đàn bài kia như Chopin sống lại, khiến người trố mắt líu lưỡi.
Nếu không xảy ra chuyện này thì Tần Dương không có chút cơ hội nào giành được hạng nhất, ở một khía cạnh nào đó xem như vì họa được phúc.
Tần Hoa vui mừng khen:
- Thằng nhóc này, giỏi quá chứ, nhiều năm qua Trung Quốc chỉ có hai người được hạng nhất, con thành người thứ cha!
Tần Dương cười cười:
- Sở thích nghiệp dư, sở thích nghiệp dư thôi, được hạng nhất xem như đền đáp thầy dạy dương cầm cho con, giáo sư Trương, chứ không thì với tính tình của con sẽ làm giáo sư Trương thất vọng.
Tần Hoa nghe Tần Dương nói thì bật cười:
- Con thật là, làm việc không kế hoạch, không biết về sau con sẽ làm được việc gì.
Tần Dương nhún vai:
- Đi một bước xem một bước, thích làm gì thì làm cái đó, không muốn làm thì nghỉ ngơi, làm nhiều điều như vậy chẳng phải là vì muốn có mức độ tự do càng cao sao?
Tần Hoa không đồng ý với cách nói của Tần Dương:
- Con người nào có tự do thật sự, con càng dính líu nhiều việc thì càng bị nhiều việc lôi kéo, trừ phi con có thể hoàn toàn vứt bỏ vật hoặc người dây dưa trong sự việc, chứ không thì làm gì có chuyện không muốn làm liền không làm?
Tần Dương ngẫm lại thấy có lý, ví dụ như hắn, những người bạn nếu gặp chuyện gì thì không lẽ hắn khoanh tay ngồi xem?
Phiền phức thường là một đống rối nùi, càng lúc càng nhiều, ví dụ như vì xử lý một việc mà đắc tội một người, có lẽ kéo theo đắc tội một đám người. Đương nhiên, nếu bạn đủ cứng rắn, mạnh mẽ, dù người ta muốn chọc vào bạn cũng phải đắn đo kỹ.
- Vậy con có theo chúng ta về kinh thành không? Hoặc con quay về Trung Hải?
Tần Dương lắc đầu, nói:
- Con không đi Trung Hải, nhưng có lẽ sẽ đi nước Mỹ một chuyến.
Tần Hoa khó hiểu hỏi:
- Con đi nước Mỹ làm gì?
Tần Dương kể chuyện của Nessa, Tần Hoa đã hiểu:
- Đúng là nên đi, dù sao còn mấy ngày Tết mới đến, con đi chữa bệnh cho mẹ của cô gái kia trước, xem coi thế nào, cũng cho người ta yên lòng. Nếu cần chữa bệnh lâu dài thì kêu cô gái kia đưa mẹ đến Trung Hải, tiện cho con chữa bệnh lâu dài.
Tần Dương cười cười:
- Vâng, cha mẹ và nhóm người Hương Hương cùng nhau về kinh, con sẽ tranh thủ quay về trước ngày cha mươi.
Tần Hoa cười nói:
- Có Tiểu Hương ở cùng hai chúng ta qua năm mới, mẹ của con sẽ vui ngất trời. Con không cần sốt ruột, làm xong việc rồi hãy trở về, dù một chốc không về kịp cũng không sao, gia đình ở bên nhau thì ngày nào đều là Tết.