Chương 1486: Tự tạo nghiệt không thể sống
Khi Tần Dương về nhà thì cha mẹ và Tư Đồ Hương còn đang dạo phố chưa về.
Tần Dương tùy tay mở TV, dựa vào sofa, cầm di động lên.
Lúc này đã là ngày hai mươi chín cuối năm, chỉ còn một ngày là bước sang năm mới, Tần Dương nghĩ mình cũng nên gửi tin nhắn chúc Tết cho mọi người.
Nhắn tin ngắn chúc Tết cho từng người thì hơi phiền phức, hơn nữa lời chúc Tết hàng loạt không độc lạ, Tần Dương suy tư mấy phút, trong óc chợt lóe lên tia sáng, dù sao đang rảnh, thôi thì tự tay viết vậy.
Nói làm liền làm, Tần Dương lục tìm trong phòng của mình, lát sau ôm một chồng giấy tuyên tốt nhất và bút lông, mực, nghiên mực ra phòng khách.
Đổ ít nước vào nghiên mực, Tần Dương bắt đầu mài mực, rất nhanh mài thành mực nước đậm.
Tần Dương cầm bút lông, trải giấy tuyên ra, chặn tờ giấy thẳng thớm, suy nghĩ từ ngữ, viết trong không khí ướm thử rồi mới chấm bút lông vào mục đậm, múa bút đặt xuống tờ giấy, rồng bay phượng múa thoáng chốc đã xong.
Tần Dương viết xong đánh dấu tháng năm và ký tên của mình, ngắm nghía, hơi bị vừa lòng.
Tần Dương cầm di động lên nhắm ngay tờ giấy chúc Tết, chụp một tấm rồi gửi lên cho hội bạn xem.
- Năm mới đến, cảm tạ họ hàng bạn bè của tôi, tự viết một tấm, chúc mọi người bình an, khỏe mạnh, hạnh phúc!
Tần Dương ngẫm nghĩ, lại mở weibo, đăng bài kèm theo hình.
Tần Dương tính lười một phen, dù sao hắn có nhiều người thân bạn bè, gọi điện thoại cho từng người thật phiền phức, dùng hàng loạt kiểu này đỡ mệt. Nào ngờ đăng lên hội bạn và Weibo khiến trên mạng sôi trào.
- Wao, là Tần đại thần tự tay viết? Tuy tôi không phải bậc thầy thư pháp nhưng có biết chút chút. Xem tài thư pháp của đại thần thì không phải hạng thường đâu, mây bay nước chảy, liền mạch lưu loát, có thể gọi là bậc thầy thư pháp. Ghê gớm, Tần đại thần là nhà thư pháp?
- Ôi, rất có thành ý, tự tay viết chúc mừng năm mới, có thành ý hơn mấy lời chúc năm mới khuôn sáo cũ nhiều!
- Tần Dương viết thư pháp cũng tuyệt vậy sao? Tần đại thần, cầu một bộ thư pháp, tôi xin treo trong phòng khách để chiêm ngưỡng
- Chỉ muốn hỏi một câu, có thứ gì mà Tần đại thần của chúng ta không biết hay không? Chẳng lẽ chỉ có việc sinh con là làm khó được đại thần sao?
- Tôi ở hiệp hội thư pháp, tài thư pháp của người này rất cao, đã đến đỉnh điểm, có phong cách của riêng mình, cực giỏi! Cầm kỳ thư hoa, Tần Dương được hạng nhất thi đấu dương cầm quốc tế Chopin đã chứng minh bản thân, không lẽ Tần Dương còn giỏi về chơi Cờ, thư pháp và vẽ? Sao có người toàn tài như thế chứ, hắn mới hai mươi hai tuổi!
- Đại thần, quỳ cầu thư pháp! Hoặc là năm mới đến, lại thêm một lần rút thăm trúng thưởng đi! Lấy thư pháp của người làm phần thưởng, tôi nghĩ mọi người chắc chắn đều siêu thích!
- Cùng cầu thư pháp!
- Đây là Tần Dương tự viết? Khó tin quá, có khi nào nhờ ai viết giùm không?
Mọi người trên weibo bị thư pháp bút lông của Tần Dương rung động, tình huống bên hội bạn của hắn cũng xôn xao giống y như vậy, dù sao trước đó hắn chưa từng ở trước mặt mọi người lộ ra tài năng thư pháp của mình.
Bạn học A:
- Oa, Tần Dương, cậu viết thư pháp giỏi vậy sao, trước kia không thấy cậu lộ tài lẻ này!
Hàn Thanh Thanh:
- Viết đẹp thật! Năm mới vui vẻ!
Bạn học B:
- Ngầu zách lầu! Tần Dương, còn thứ gì mà ông không biết không?
Lộ Quân Di:
- Cậu em, viết đẹp thật đấy, chờ qua mùng một trở về nhớ viết hai tấm cho chị nhé!
Hà Thiên Phong:
- Lão đại, siêu thế? Không nói nhiều, nhở đặc biệt viết một tấm cho tôi nhé!
Văn Vũ Nghiên:
- Có tài quá, năm mới vui vẻ!
Trang Mộng Điệp:
- Viết đẹp nè, chờ cậu về nhớ viết đôi liềng tân xuân cho chúng tôi!
Lý Tư Kỳ:
- 32 like, năm mới vui vẻ!
Lam Linh Vũ:
- Năm mới vui vẻ!
Yến Tử Băng:
- Chữ rất đẹp, năm mới vui vẻ!
Bên dưới hội bạn toàn là bình luận năm mới vui vẻ, nhìn như một mảnh hài hòa, nhưng từ sau khi Tần Dương đăng hình lên thì khung chat của hắn liên tục chớp nháy.
Lý Tư Kỳ:
- Năm mới vui vẻ, đưa chữ đây! Tôi muốn cậu viết riêng một tấm cho tôi, phải có tên của tôi, để lấy đi khoe trên weibo!
Hà Thiên Phong:
- Lão đại, he he, viết riêng một tấm cho tôi đi, ưm, mấy câu đại loại như đặt chí ở cao xa, phải kèm tên của tôi, tôi treo trong phòng khách nhà mình. Chắc lão đại sẽ không từ chối tiểu đệ trung thành của mình đâu nhỉ?
Tư Đồ Hương:
- Rảnh rỗi ở nhà hả? Dì cũng thấy, bảo tôi nhắn với anh là công việc viết câu đối xuân trong nhà giao hết cho anh, lát nữa sẽ mua giấy viết câu đối về, bảo anh chuẩn bị tinh thần đi.
Hàn Thanh Thanh:
- Hết bận rồi, có thời gian rảnh viết chữ? Đang ở nhà hả?
Tần Dương nhức đầu, hắn vốn định làm biếng, viết một câu chúc Tết có thể gửi cho một đám người, vừa không có vẻ khuôn sáo cũ. Dù sao những lời chúc Tết Copy gửi cho nhiều người, người gửi thậm chí cũng không xem kỹ, cùng lắm có ấn tượng mờ nhạt ai gửi cho mình, rồi mình copy gửi lại, vậy thôi.
Trộm lười sao mà khó quá, ai ngờ dẫn đến nhiều người xin chữ, toàn là nhân vật không thể từ chối!
Có thể lén xin chữ hiển nhiên đều có quan hệ thân thiết, không tiện từ chối. Tần Dương mua dây buộc mình, đành đồng ý tất cả yêu cầu.
Tần Dương đếm số, hắn phải viết mười một bộ thư pháp, viết xong phải chụp hình gửi cho người ta, cuối cùng đóng gói gửi bằng đường bưu điện.
Thôi kệ, tự tạo nghiệt không thể sống.
Viết đi!
Nhớ đến Hàn Thanh Thanh, Tần Dương quyết định gọi điện trực tuyến với cô, vừa tán dóc vừa làm công tác chuẩn bị.
Hàn Thanh Thanh nhìn Tần Dương trải giấy mực, nghiên mực lên mặt bàn, cười nói:
- Không ngờ anh còn có tài lẻ này.
Tần Dương vừa mài mực vừa thuận miệng trêu đùa nói:
- He he, sau này không lăn lộn nổi nữa thì anh sẽ đi hiệp hội Thư Pháp kiếm một ghế, viết chữ cho người khác kiếm cơm ăn.
Hàn Thanh Thanh cười khúc khích đùa cợt:
- Được đấy, đàn piano, viết thư pháp, khám bệnh cho người ta, thời gian này anh thoải mái sướng lắm phải không?
Tần Dương nhe răng cười, chợt nhớ chuyện Tư Đồ Hương, hắn do dự một chút, cuối cùng vẫn quyết định chủ động thẳng thắn:
- Thanh Thanh, Hương Hương cũng ở nhà của anh, cô ấy không có người thân nào khác, vừa lúc lần này cùng anh đi cứu cha mẹ, nên cha mẹ của anh kéo cô ấy về nhà cùng ăn Tết.
Hàn Thanh Thanh khẽ ừ, trên nét mặt không có gì ngoài ý muốn hoặc giật mình, ánh mắt thân thiết hỏi:
- Tốt quá rồi, trước kia cuộc sống của chị ấy đầy trắc trở, không cảm thụ được ấm áp gia đình, chú và dì là người tốt, chắc chắn sẽ đối xử tốt với chị ấy. À mà vết thương trên chân của chú sao rồi anh?
Lúc ở Las Vegas, Tần Dương gọi điện trực tuyến với Hàn Thanh Thanh có kể chuyện ở Jordan cho cô nghe, nên cô biết chân của Tân Hoa bị thương. Hiện giờ Hàn Thanh Thanh đã có thể nhận chuyện mưa bom bão đạn mà người bình thường rất khó chấp nhận, cô có thể bình tĩnh thảo luận những việc này.
Tần Dương nhìn vẻ mặt của Hàn Thanh Thanh, lòng thầm nhẹ nhõm, nhếch miệng cười nói:
- Không sao rồi, mảnh đạn ghim vào không sâu, giờ đi dạo phố rồi.