Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1478 - Chương 1489: Yến Tử Tuyết

Chương 1489: Yến Tử Tuyết
 

Thanh Thanh và Hương Hương đã quen biết nhau? Quan hệ còn tốt đẹp?

La Thị Hoa thừa dịp Tần Dương dọn dẹp mớ thư pháp đã viết xong, bà nhỏ giọng hỏi hắn, trong mắt tràn ngập hóng chuyện.

Tần Dương gật đầu, nói:

- Vâng, hai người quen nhau lâu rồi. Hương Hương thì quen nhau từ lúc hai chúng con còn là đối thủ, khi đó con và Hương Hương đấu với nhau, Thanh Thanh ở bên cạnh tham dự toàn quá trình. Sau này công ty trong nhà Thanh Thanh xảy ra vấn đề, con đi hỗ trợ, Hương Hương cũng đi theo. Lúc đi Nhật Bản tham gia thi đấu dương cầm thì hai người đi cùng con.

Tần Dương kể đến đây, cầm di động mở tấm hình ba người chụp ở tháp Tokyo đưa đến trước mặt La Thi Hoa:

- Đây, có hình nữa này.

La Thị Hoa nhìn trong hình, Tần Dương đứng chính giữa, Tư Đồ Hương và Hàn Thanh Thanh một trái một phải đứng cạnh hắn, hai người ôm cánh tay hắn, cười tươi như hoa, vẻ mặt thân thiết.

La Thị Hoa nhỏ giọng hỏi:

- Thanh Thanh có biết chuyện của con và Hương Hương không?

Tần Dương lắc đầu cười gượng:

- Con không rõ nữa, Thanh Thanh không nói gì, con đâu thể nào tự mình nhắc tới chuyện này được.

La Thị Hoa cúi đầu nhìn Hàn Thanh Thanh trong hình, mắt sáng ngời nói:

- Mặc kệ Thanh Thanh có biết hay không, xem hành vi của con bé thì dường như không định trói buộc con hay đề phòng Tư Đồ Hương, thái độ như thế làm mẹ phục sát đất. Thằng nhóc này, mẹ nói cho con biết, mẹ chấm con dâu này rồi, con phải lấy Thanh Thanh về nhà cho mẹ, đưa những gì tốt nhất cho con bé, đối xử tốt nhất với con bé, nếu không làm được thì coi chừng mẹ lột da của con ra!

Tần Dương cười nhận lời:

- Mẹ yên tâm, con biết mà.

Sắc mặt La Thị Hoa dịu lại, khẽ thở dài:

- Một Cô gái tốt. Thằng nhóc này, Con may mắn lắm, toàn gặp Cô gái tốt. Ài, chuyện của người trẻ tuổi mấy đứa thì hãy tự mình giải quyết, mẹ không chị ấy, múa chân làm gì. Nhưng mẹ cảnh cáo con, mặc kệ như thế nào cũng không được tổn thương Thanh Thanh!

Tần Dương lần thứ hai gật đầu:

- Vâng, con sẽ cố gắng làm được.

La Thị Hoa vỖ Tần Dương một cái:

- Tốt lắm, con liệu mà làm. Tóm lại nếu bị mẹ biết con ăn hiếp Thanh Thanh thì hãy coi chừng ăn đòn nghe chưa! Giờ thì đi viết câu đối

xuân rồi dán lên đi!

Tần Dương cười gượng:

- Mẹ làm vậy là bệnh người ngoài trắng trợn.

La Thi Hoa hừ mũi:

- Con da dày thịt béo, đánh một trận cũng không chết được. Con gái nhà người ta thì khác, ai không phải cục vàng trong nhà? Cha mẹ người ta không nỡ làm đau một chút xíu, chẳng lẽ cho con ăn hiếp?

Tần Dương giơ tay đầu hàng:

- Biết biết biết, nên, nên... Con đi viết câu đối xuân!

Tần Dương viết xong câu đối xuân, cùng Tư Đồ Hương dán lên tường, chợt nghe tiếng bước chân vang lên, La Thị Nhã yểu điệu thướt tha cầm hai cái túi đi đến.

Tần Dương quay đầu lại, reo vui:

- Di, dì về lúc nào? Sao không gọi điện thoại để con đi đón?

La Thị Nhã cười tủm tỉm nói:

- Dì có người đón rồi, lười kêu con đi một chuyến. Kêu chủ tịch đến phi trường đón người thì dì không chịu nổi!

Tần Dương bị lời nói của La Thị Nhã chọc cười:

- Dì đang đánh mặt con à? Đừng nói con là chủ tịch, dù con là ông này ông kia thì dì vẫn là dì của con, nên đi đón gì thì con vẫn phải đi.

La Thi Nhã vươn tay nhéo mặt Tần Dương:

- Cái miệng nhỏ này dẻo lắm, không uổng Công dì từ nhỏ đã thương con.

Tần Dương đã thói quen đến chết lặng đối với động tác này của La Thị Nhã, nhe răng cười nói:

- Con cứ nghĩ gì sẽ về nhà ông ngoại ăn Tết.

- Năm ngoái dì CÓ về rồi, nên lần này làm biếng không trở lại, hơn nữa nghe nói cha của Con bị thương, nên dì đến ăn Tết với gia đình.

La Thị Nhã ném cái túi trong tay qua:

- Đây, mua cho con!

Tần Dương nhận lấy mở ra xem, là áo kèm đồ tây hiệu Hermes.

La Thị Nhã cười tủm tỉm đưa cái túi khác cho Tư Đồ Hương:

- Hương Hương, còn cái này thì tặng cho con.

Tư Đồ Hương ngây ra, hiển nhiên không ngờ mình cũng có phần, vội vàng nhận lấy. Cô chần chừ một giây rồi mở miệng nói cảm ơn:

- Cảm ơn... dì.

La Thị Nhã cười tươi như hoa:

- Ngoan ngoan ngoan, dì biết con giàu sụ không thiếu tiền, đây chỉ là tấm lòng của dì. Nếu con thích thì mặckhông thích cứ bỏ, đừng kiêng dè gì.

Tư Đồ Hương hơi co quắp, từ nhỏ Cô đã sống trong thù hận, khổ tu và lạnh lão, bây giờ đối mặt quan tâm thân thiết đến từ trưởng bối làm cô hơi không thích ứng, đặc biệt khi sự quan tâm này có phần lớn đến từ thân phận người đàn bà của Tần Dương.

- Con thích lắm, thật sự, cảm ơn đi!

La Thị Hoa nghe tiếng đi ra, cười nói:

- Em đến thật à?

La Thị Nhã đi vào nhà, thuận tay xoa tóc Tần Dương làm hắn bất đắc dĩ trợn trắng mắt.

- Đến chứ, em đã nói mà chị không chịu tin.

La Thị Hoa cười nói:

- Bọn chị dù gì là gia đình đùm đề, còn em chưa kết hôn, Tết mà không về nhà cha mẹ lại đến nhà chị gái ăn Tết, coi sao được?

La Thị Nhã cười tươi nói:

- Về sau em dựa vào cháu trai sống, nên cố gắng sớm bồi dưỡng tình cảm gia đình, tránh cho về nhà bị đuổi đi viện dưỡng lão thì thảm lắm.

La Thị Hoa cười mắng:

- Phi! Năm mới mà nói bậy bạ, không biết nói câu nào may mắn à!

La Thi Nhã đi vào trong nhà, chào Tần Hoa một tiếng rồi ngồi phịch xuống sofa:

- Tóm lại là chị nói gì tùy, năm nay em quyết ở lại đây, em không tin chị sẽ đuổi em đi!

La Thị Hoa cười nói:

- Ai đuổi em? Năm nay ăn Tết đều có mặt đông đủ, đây là chuyện tốt vô cùng náo nhiệt.

Tần Dương dán câu đối xuân xong trở lại bên cạnh La Thị Nhã, cười hỏi:

- Công ty nghỉ hả dì?

La Thị Nhã khẽ ừ:

- Cho nghỉ Tết rồi, phát thêm ba tháng tiền lương cho mỗi công nhân, ai nấy vui sướng về nhà ăn Tết. Chuyện phát tiền thưởng cuối năm gì đó do dì tự quyết định, không hỏi cháu...

Tần Dương không chút do dự khoát tay:

- Dì tự quyết định là được, đừng hỏi con!

La Thị Nhã liếc xéo Tần Dương:

- Con lười hết thuốc chữa rồi.

Tần Dương cười nham nhở:

- Chuyện chuyên nghiệp thì để chuyên nghiệp làm, nếu con xen vào chẳng phải càng làm rối sao?

La Thị Hoa kêu lên:

- Đừng nói chuyện nữa, qua đây giúp một tay!

Nhóm người Tần Dương xúm lại hỗ trợ, làm một mâm thức ăn lớn. Tần Dương vừa ngồi xuống định ăn thì di động bỗng reo chuông.

Tần Dương lấy điện thoại di động ra xem, là Yến Tử Tuyết gọi điện.

Tần Dương cười chào hỏi:

- Tử Tuyết, năm mới tốt lành!

Giọng nói của Yến Tử Tuyết chất chứa sốt ruột:

- Tần Dương, anh đang ở Kinh Thành đúng không? Có rảnh đi ra một chuyến được không? Tôi và Tử Băng gặp chút phiền phức.

Tần Dương cau mày, từ cạnh bàn đi sang một bên, trầm giọng hỏi:

- Hai người đang ở đâu? Gặp phiền phức gì?
Bình Luận (0)
Comment