Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1479 - Chương 1490: Ngài Làm Như Vậy Không Tốt Lắm?

Chương 1490: Ngài làm như vậy không tốt lắm?
 

- Chúng tôi và hai người bạn đi chơi, xung đột với một nhóm người, chúng tôi muốn đi cũng không đi được.

Yến Tử Tuyết mếu máo nói:

- Cha của tôi vốn không cho đi chơi, tôi và em gái lén qua đây, nên không dám gọi điện thoại cho cha, sợ bị mắng. Lúc cha xụ mặt răn dạy trong siêu đáng sợ.

Tần Dương khẽ thở phào, xung đột không phải chuyện to tát gì, người không bị thương, chịu thiệt là tốt rồi.

- Được rồi, mấy người ở đâu? Tôi đến ngay!

Yến Tử Tuyết báo địa điểm, mong đợi hỏi:

- Anh đến được không?

Tần Dương an ủi:

- Đến chứ, nhưng khoảng hơn hai mươi phút tôi mới tới nơi, mấy người sẽ không sao chứ?

Yến Tử Tuyết thở phào một hơi:

- Không sao, bọn họ chỉ không cho chúng tôi đi, vậy chúng tôi đợi anh. Tần Dương, năm mới đã gây thêm phiền phức cho anh rồi.

Tần Dương cười nói:

- Không có gì, vậy mấy người chờ, tôi sẽ đến thật nhanh!

Tần Dương cúp điện thoại, quay đầu nói với mọi người đang nhìn mình:

- Mọi người ăn trước đi, hai người bạn của con có lẽ gặp chút rắc rối nhỏ, Con đi giúp đỡ. Cha, cho Con mượn chiếc xe.

Tần Hoa thân thiết hỏi:

- Chìa khóa nằm dưới bàn trà, tự lấy. Không sao chứ?

Tần Dương cười đáp:

- Không có gì, con có lẽ là người trẻ tuổi xích mích, lại ngại kêu người lớn nên nhờ con đến giúp.

La Thị Hoa dặn dò:

- Con cẩn thận chút, năm mới chủ yếu hòa thuận, đừng gây lớn chuyện làm năm mới không yên ổn.

- Vâng, Con biết rồi.

Tần Dương cầm lấy chìa khóa, lái xe ra cửa, cài đặt hướng dẫn đường, một đường chạy nhanh như tia chớp đến chỗ muốn tới.

Bây giờ đã gần ngày ba mươi Tết, trong thành phố trống trải, con đường chật chội cũng trở nên rộng thênh thang, Tần Dương một hơi

chạy tới nơi.

Đó là một căn biệt thự trên núi hơi xa hoa, trong biệt thự đèn đuốc sáng trưng, có tiếng ồn ào truyền ra, tựa hồ có nhiều người ở bên

trong.

Gác cổng của biệt thự chặn xe của Tần Dương lại, hắn thả cửa sổ xe xuống:

Gác cổng cầm bộ đàm báo cáo với bên trong, qua một lát nhận được trả lời thì mở cửa sắt ra.

Tần Dương lái xe vào thẳng, đậu xe ở bãi đỗ xe, bước xuống xe.

Tần Dương quét mắt xung quanh, bãi đỗ xe đậu đầy các loại xe quý như Porsche, Ferrari, Benz, BMW, loại nào cũng có, cơ bản không thấy chiếc nào dưới một trăm vạn. Tần Dương lái chiếc xe kia có lẽ là kém nhất trong bãi đỗ xe.

Có lẽ trong biệt thự này đang tổ chức bữa tiệc, đây là chuyện đám con ông cháu cha thích làm nhất.

Những người này bình thường không đi mấy chỗ công chúng bình thường để giải trí, họ sẽ kéo nhau đi tụ hội ở mấy hội sở chế độ thành viên, hoặc là biệt thự của nhà ai, hoặc thuê sơn trang nào đó, tóm lại là bọn họ không thiếu tiền, gọi một cú điện thoại tự nhiên sẽ Có người sắp xếp hết mọi thứ cho họ.

Tần Dương cất bước lên bậc thang, đẩy mở cửa lớn, gió ấm và tiếng ồn ào truyền ra.

Trong nhà khá đông người, có nam lẫn nữ, ít nhất hai, ba mươi người, đều là thanh niên nam nữ, nhỏ thì CỠ mười bảy, tám tuổi, lớn cũng gần ba mươi tuổi, ai nấy ăn mặc xa hoa.

Tần Dương quét mắt qua, tìm thấy chị em gái Yến gia trong đám người. Hai cô nàng ngồi trên một chiếc sofa, mỗi chu ra, vẻ mặt tựa hồ hậm hực. Mấy thanh niên nam nữ ngồi ở sofa đối diện, đang nói gì đó với hai chị em, vẻ mặt kiêu căng CỰt nhả.

Tần Dương trông thấy chị em gái Yến gia, hai cô gái luôn chờ đợi hắn xuất hiện cũng thấy ngay hắn đẩy cửa đi vào. Tuy Tần Dương đội mũ lưỡi trai nhưng hai chị em vẫn nhận ra hắn ngay.

Về mặt bực bội biến mất ngay, hai chị em hưng phấn nhảy cẫng lên, chạy nhanh đến chỗ Tần Dương.

- Tần... Tần ca ca!

Yến Tử Tuyết chạy tới bên cạnh Tần Dương, kéo cánh tay hắn, vui vẻ reo lên, sau đó chu môi nói:

- Chỗ này không vui gì hết, anh dẫn chúng tôi đi đi!

Gò má Yến Tử Băng hây hồng, ánh mắt hưng phấn, đôi mắt nhìn Tần Dương lộ rõ sùng bái.

Tần Dương cười hỏi:

- Đi ngay bây giờ à?

Yến Tử Tuyết khẽ ừ, nhỏ giọng nói:

- Ừm! Tôi không muốn ở lại lâu hơn một phút đồng hồ, chán chết.

Tần Dương nhẹ giọng nói:

- Vậy đi thôi.

- Tốt!

Tần Dương quét mắt qua sảnh lớn, thấy đa số người ngừng nói chuyện, đều nhìn mình, ánh mắt đủ kiểu đủ dạng, có tò mò, vui sướng khi người gặp họa, nghi hoặc.

Tần Dương xoay người mang hai cô gái đi ra cửa, nhưng hắn biết muốn bình yên suôn sẻ bước qua ngưỡng cửa là điều không thể nào.

Quả nhiên, Tần Dương mới đi vài bước thì giọng một người đàn ông chui vào lỗ tai:

- Chờ đã!

Đến rồi!

Tần Dương dừng bước lại, xoay người nhìn hướng người đàn ông lên tiếng.

Trong khoảng ba mươi tuổi, dáng người cao kều thẳng tắp, mặt điển trai, để tóc ngắn sát đầu, trông gọn gàng sạch sẽ, ánh mắt trầm ổn, trong tay kẹp điếu thuốc.

Tần Dương nhìn người đàn ông này, không ra tiếng, yên lặng chờ đợi.

Người đàn ông cao kều đi tới trước mặt Tần Dương trong ánh nhìn chăm chú của mọi người, trầm giọng nói:

- Ngài đây vội vàng đến, không chào hỏi một tiếng đã muốn mang người đi có phải là hơi không ổn?

Tần Dương mỉm cười nói:

- Tiên sinh là chủ nhân ở đây? Nên xưng hô như thế nào?

Người đàn ông cao kều mỉm cười nói:

- Trần Thanh Ninh.

Tần Dương nhẹ giọng nói:

- Trần tiên sinh, không mời mà đến, có gì quấy rầy xin thứ lỗi cho. Nhưng hai cô em gái ra khỏi nhà đã lâu, người trong nhà hơi lo lắng, nên tôi dẫn bọn họ trở về. Nếu hai cô em gái có chỗ nào đắc tội thì tôi xin lỗi thay cho họ. Giờ sắp bước sang thềm năm mới, mọi người nên vui vẻ, dù có chút mâu thuẫn nhỏ cũng cho qua đi, Trần tiên sinh thấy có đúng không?

Trần Thanh Ninh hơi híp mắt lại, Tần Dương nói có lý lẽ, không kiêu ngạo cũng không hạ thấp mình, nếu gã còn lấy thân phận chủ nhà ra nói cái gì thì không ổn. Dù sao gã là nhân vật trung tâm của một vòng tròn, lời ăn tiếng nói đều bị người nhìn chăm chú, không thể làm ra chuyện gì mất mặt.

Trần Thanh Ninh đang trầm ngâm, mấy cô cậu thanh niên lúc trước ngồi ghế đối diện chị em gái Yến Tử Tuyết đều đứng lên. Một thanh niên hai mươi bảy, tám tuổi cười khẩy nói:

- Anh nghĩ mình là ai? Đây là nơi anh muốn đến thì đến, đi là đi sao?

Vẻ mặt Tần Dương bình tĩnh quay đầu nhìn thanh niên kia, lạnh nhạt nói:

- Chủ nhân nơi này còn chưa nói chuyện, mắc mớ gì tới cậu?

Thanh niên bị đáp trả cứng họng, nhìn thoáng qua Trần Thanh Ninh đứng bên cạnh, lạnh lùng cười:

- Đó là vì anh Ninh khoan hồng độ lượng, không so đo với anh mà thôi. Nhưng lúc trước chị em gái Yến gia ăn nói xấc xược đắc tội với bạn của tôi thì tính sao đây?

Tần Dương bật cười:
Bình Luận (0)
Comment