Chương 1491: Nhưng tôi không nỡ bán các người
Giọng nói của Tần Dương không nhanh không chậm, ẩn chứa sức mạnh trầm ổn.
Trần Thanh Ninh cau mày nhìn Tần Dương, hắn đội mũ lưỡi trai kéo vành nón khá thấp, không thể thấy hết nguyên khuôn mặt, nhưng gã cứ thấy quen mắt.
Hình như gặp người này ở đâu rồi?
Người này một mình đi vào đây nhưng thần thái bình tĩnh, không nôn nóng, lời ăn tiếng nói lộ ra tự tin và điềm tĩnh, trên người toát ra khí chất bình thản yên ổn tĩnh lặng, người bình thường không thể làm được. Người bình thường đi vào nơi như thế này, dù giả bộ trấn định cỡ nào cũng sẽ tự nhiên biểu lộ ra cảm giác bất an.
Trần Thanh Ninh không mở miệng, dù sao người muốn làm khó hai chị em gái sinh đôi xinh đẹp không phải là gã, gã chỉ giả vờ không
thấy.
Thanh niên đứng ra nói chuyện cười khẩy nói:
- Không lẽ chỗ này là nơi cho người bình thường muốn đến thì đến sao? Hai cô kia đi theo bạn đến chơi, chúng tôi nể mặt bạn của họ, mọi người cùng nhau đùa giỡn, nhưng họ trở mặt mắng người, không nhìn xem người ở đây là những ai? Người nào đều có thể cho họ mắng sao?
Tần Dương còn chưa nói chuyện, Yến Tử Tuyết đứng bên cạnh đã nổi giận đùng đùng nói:
- Tại sao tôi mắng ông không lẽ trong lòng không tự biết nguyên nhân sao? Đùa giỡn? Có kiểu đùa như ông không?
Thanh niên hừ lạnh nói:
- Không chịu giỡn thì mấy người đừng tới chơi, nịnh nọt cho CỐ vào rồi giả vờ đoan trang làm chi?
Tần Dương cau mày, ánh mắt lạnh hơn, quay đầu hỏi Yến Tử Tuyết:
- Anh ta đang nói cái gì?
Gương mặt Yến Tử Tuyết đỏ rực, bực tức cắn môi, do dự hai giây rồi mới nhỏ giọng mở miệng nói:
- Hắn hỏi chị em chúng tôi muốn bao nhiêu tiền mới chịu cùng hắn một đêm.
Tần Dương nghe Yến Tử Tuyết nói xong không tức giận, dù sao đám cậu ấm ở chỗ này nói ra lời gì đều rất bình thường, về mặt của hắn hơi kỳ lạ hỏi:
- Hai cô không quen những người này phải không? Vậy sao đến đây? Nói là đi cùng với bạn, thế người bạn đó đâu?
Yến Tử Tuyết căm giận chỉ đổi thanh niên nam nữ đứng cách thanh niên kia không xa:
- Chúng tôi không muốn ở trong nhà nên chuồn ra ngoài chơi, hắn là anh hàng xóm lúc nhỏ của chúng tôi, mọi người hẹn nhau ăn một
bữa cơm. Bọn họ nói có tụ hội bạn bè cuối năm, kêu chúng tôi đến chơi chung.
Tần Dương quét mắt qua, trông thấy thanh niên kia né tránh ánh mắt của Yến Tử Tuyết, lúng túng nhìn hướng khác, không đáp lại lời của cô.
Thấy cảnh này thì Tần Dương đã hiểu, dở khóc dở cười hỏi:
- Hai người không nói cho họ biết thân phận của chú?
Yến Tử Tuyết nhăn nhó nói nhỏ:
- Chúng tôi ở bên ngoài sẽ không lộ ra việc này.
Tần Dương câm nín, cái quỷ gì đây?
Lúc trước Tần Dương còn lấy làm lạ, cha của Yến Tử Tuyết, Yến Bắc Phi là quan lớn nắm quyền trong Kinh Thành, đang tuổi tráng niên, tương lai tươi sáng, tuy không là quan lớn đứng đầu, nhưng báo tên ra thì có ai dám làm khó hai người? Vòng vo nửa ngày hóa ra là vì hai cô không chịu nói.
Còn có anh hàng xóm gì đấy, xem chỗ ngồi thì chắc chỉ là nhân vật ngoài rìa trong quần thể này, có lẽ không biết gia thế và chi tiết của chị em Yến gia, thấy hai chị em gái sinh đôi xinh đẹp thì định dẫn đến đây, một là để khoe khoang, thứ hai là nếu có cậu ấm nhà giàu nào vừa mắt hai cô thì gã cũng thành người có công. Nếu không vì những lý do này thì tại sao gã mang hai cô tới mà không chịu nói đỡ câu nào?
Hai chị em Yến Tử Tuyết nhìn vẻ mặt không biết nên nói cái gì của Tần Dương thì rất ngượng ngùng. Hai cô không ngốc, biết chỉ cần nói ra chức quan của cha thì sẽ không có phiền phức gì, nhưng họ không muốn nói. Một mặt là vì không thích làm như vậy, thứ hai là vì phiền phức nhỏ này có thể gọi điện thoại cho Tần Dương.
Hai người buổi chiều thấy Tần Dương gửi hình lên hội bạn thì biết hắn ở Kinh Thành, nhưng lúc này sắp đến ngày ba mươi Tết, hẹn hắn ra chơi thì không được tốt, hai cô đành kìm nén nỗi lòng. Nhưng sau khi phát sinh xung đột cãi cọ, hai cô nghĩ ngay đến Tần Dương.
Chắc chắn Tần Dương sẽ giúp các cô, rồi họ có thể tiện thể gặp mặt hắn luôn.
Nếu Tần Dương đến mà mấy người này vẫn dây dưa thì sẽ báo ra chức quan của cha vậy.
Hai cô gái ôm toan tính nhỏ này nhỏ giọng bàn bạc với nhau, cùng đồng ý.
- Tần ca ca, xin lỗi, anh đừng giận nha?
Tần Dương không biết nên nói cái gì, nhưng chưa đến mức tức giận. Trong một chốc hắn không đoán trúng âm mưu nhỏ của hai cô, cho rằng họ sợ lộ thân phận của cha, sau khi gây chuyện sẽ bị cha mẹ quở trách.
Hai người thật là, gặp ai cũng dám đi theo, sợ là bị người bán còn đếm tiền giúp.
Yến Tử Băng nhẹ giọng nói:
- Lúc còn nhỏ hắn thường chơi với chúng tôi, đối xử với chúng tôi rất tốt, đâu ngờ bây giờ hắn thành người như vậy.
Vành mắt Yến Tử Băng đỏ hoe, hiển nhiên trong lòng vừa uất ức vừa buồn.
Tần Dương thấy Yến Tử Băng cúi thấp đầu buồn khổ thì lòng dâng lên chút thương tiếc, vươn tay xoa nhẹ mái tóc của cô:
- Đừng buồn lòng, có tôi ở, yên tâm, tôi không nỡ bán các người.
Yến Tử Tuyết, Yến Tử Băng vốn nỗi lòng phức tạp, tủi thân, buồn, nhưng rồi bị câu nói cuối cùng của Tần Dương chọc cười, trong lòng ấm áp. Đặc biệt là Yến Tử Băng được Tần Dương xoa đầu thì trái tim càng bị cảm động lấp đầy.
Tần Dương xoay người, ánh mắt dừng lại trên người anh hàng xóm giây lát rồi lướt qua, vì người này đúng là chẳng có gì đáng để chú ý.
Trên thế giới này có rất nhiều loại người giống như vậy.
Tần Dương nhìn Trần Thanh Ninh, gật đầu, nói:
- Tạm biệt.
Trần Thanh Ninh còn chưa trả lời, thanh niên lúc trước lên tiếng lại nhảy ra, bước nhanh đến trước mặt Tần Dương, chỉ vào mũi của hắn, thái độ vênh váo nói:
- Thằng kia, lỗ tai bị điếc à? Còn chưa giải quyết vụ việc thì ai cho đi?
Tần Dương bật cười:
- Nếu tôi quyết đi thì sao? Cậu cắn tôi à?
- Mợ nó, mày muốn chết!
Thanh niên nghe Tần Dương nói vậy rõ ràng là vả vào mặt gã, nhiều người còn đang nhìn, gã biết đất mặt vào đâu?
Thanh niên sải bước tiến lên, giơ tay định tát mặt Tần Dương.
Tần Dương hơi nghiêng đầu nó thoát bàn tay này, tùy tay bóp cổ thanh niên nhẹ nhàng nâng lên, thanh niên bị nhấc bổng lên.
Sắc mặt của chàng trai đỏ thành màu gan heo, người vặn vẹo trong không khí nhưng vô ích.
Tần Dương hơi nước đầu lên, lạnh lùng nói:
- Chỉ bằng vào cậu sao?
Tần Dương đội mũ lưỡi trai, khi ngước mặt lên thì ánh đèn trong nhà chiếu lên mặt hắn, khiến nguyên gương mặt rõ ràng hiện ra trước ánh nhìn chăm chú của mọi người trong nhà.
- Tần Dương!
Một cô gái khoảng hai mươi tuổi bỗng đứng bật dậy, giơ tay chỉ vào Tần Dương, gương mặt giật mình kêu lên:
- Anh là Tần Dương!