Chương 1515: Em nhớ đừng cho thầy leo cây
Tần Dương và Dương Đào uống khoảng hai két bia, Dương Đào đã ngà ngà say, lè nhè lặp đi lặp lại mình sẽ cố gắng công tác, tranh thủ
sớm ngày đi lên cương vị quản lý, Tần Dương cười cười lặp lại đồng ý.
Nếu đã đồng ý giúp Dương Hạo Nhiên chăm sóc cho gia đình bọn họ thì Tần Dương tự nhiên nghĩ cách làm được tốt nhất.
Dương Hạo Nhiên là một cường giả Chí Tôn không hách dịch, hai người phối hợp khăng khít, thành lập tình bạn, trở thành bạn vong niên, từ nhân tình hay tình nghĩa thì Tần Dương đều sẽ làm tốt chuyện này. Dương Đào là cháu ruột của Dương Hạo Nhiên, Tần Dương tự nhiên sẽ đặc biệt chăm sóc.
Nếu Dương Đào thật sự biểu hiện ra năng lực đầy đủ thì Tần Dương không ngại cho hắn ta cương vị tốt hơn, đãi ngộ tốt hơn, hắn sẵn lòng cho Dương Đào một cơ hội.
Trong bữa cơm, Tần Dương cố ý dời đề tài sang y thuật, rồi vỗ ngực bảo đảm trong nhà bọn họ bị bệnh nặng gì đều có thể tìm hắn giúp. Dương Phỉ Nhi vẫn luôn im lặng bỗng rụt rè lên tiếng, nói là bà nội lớn tuổi, sức khỏe không tốt, gần đây mới vào bệnh viện, suýt chút không ra được.
Tần Dương rốt cuộc chờ đến câu chuyện này, lập tức tỏ vẻ hôm sau sẽ khám bệnh cho Đinh Thục Nghi. Dương Phỉ Nhi mừng rỡ rối rít cảm ơn.
Dương Đào thấy cảnh này, ánh mắt mơ màng nhìn em gái của mình.
Dù Dương Đào lý trí đến đâu cũng không kìm được suy nghĩ lung tung.
Phải chăng Tần Dương đối xử quá tốt với anh em mình?
Không lẽ hắn thật sự nhìn trúng em gái của mình?
Hôm qua Dương Đào nghiên cứu Tần Dương, phát hiện hình như hắn không có bạn gái, cũng không có tin tức màu hồng phấn gì, không phải loại người lăng nhăng. Nếu Tần Dương thích Dương Phỉ Nhi thì Dương Đào rất vui lòng, nhưng hắn ta sẽ không vun đắp vào, chỉ định bụng khi nào về nhà sẽ tâm sự với em gái, nếu cô muốn phát triển thêm thì không chừng cô bé lọ lem thành công chúa Bạch Tuyết, đương nhiên, nếu cô không muốn thì thôi.
Bữa Cơm này khách và chủ đều vừa lòng, toàn quá trình đều là Dương Đào nói chuyện, Tần Dương thỉnh thoảng phụ họa, Dương Phỉ Nhi im lặng ngồi.
Ăn cơm xong, Tần Dương chia tay với hai người Dương Đào, hẹn nhau ngày mai sẽ đi chữa bệnh cho Đinh Thục Nghi, sau đó lái xe đi.
Dương Đào, Dương Phỉ Nhi đứng trước cửa nhà ăn nhìn xe của Tần Dương biến mất, hắn ta cảm thán:
- Phỉ Phỉ, em có cảm thấy là dường như Tần Dương tốt với chúng ta vượt mức bình thường không?
Dương Phỉ Nhi quay đầu lại, nhíu mày hỏi:
- Anh cũng có cảm giác đó sao?
Dương Đào cười gian:
- Anh không ngốc, đương nhiên cảm nhận được điều này. Dù sao Tần Dương là ai? Có thể nói là cao cao tại thượng, làm gì rảnh rỗi cùng chúng ta ăn uống, còn nhiệt tình chủ động đòi chữa bệnh cho bà nội? Theo như anh biết thì Tần Dương treo chức trong bệnh viện số 1 thành phố, bệnh viện số 1 hi vọng cậu ta ngẫu nhiên rảnh rỗi sẽ trực phòng khám, từ lần trước mở cửa khám bệnh thì không thấy cậu ta đi bệnh viện nữa.
Dương Phỉ Nhi khó hiểu hỏi:
- Đúng rồi, thế thì vì sao nhỉ?
Dương Đào nhìn mặt CỔ:
- Em nói xem có khi nào cậu ta thích em không?
Mặt Dương Phỉ Nhi ửng đỏ, trong giọng nói có chút bối rối:
- Không thể nào! Anh đừng nói linh tinh!
Vẻ mặt Dương Đào nghiêm túc nói:
- Sao lại không thể nào? Em gái của anh xấu lắm sao? Người thì xinh đẹp, tính cách dịu dàng đáng yêu hiền lành thế kia, có thằng đàn ông nào không thích?
Dương Phỉ Nhi lườm Dương Đào một cái, đỏ mặt cười mắng:
- Làm gì có ai khoe khoang kiểu như anh? Tần Dương trẻ tuổi, tài giỏi như vậy, rất nhiều người thích anh ta, chắc chắn bên cạnh anh ấy có thật nhiều cô gái ưu tú, sao có thể vừa mắt người không có chút ưu điểm như em được? Anh hai, suy nghĩ nhiều rồi, đừng nằm mơ.
Dương Đào cười nói:
- Được rồi, anh thuận miệng nói vậy thôi. Mặc kệ nói sao thì cậu ta giải quyết công việc cho anh, còn hứa chữa bệnh cho bà nội, đây là việc tốt. Người ta có tài sản trên nghìn nhân dân tệ, không thiếu thứ gì, không lẽ lừa chúng ta? Hai anh em trừ em ra thì không có gì đáng giá để cậu ta lừa gạt.
Dương Phỉ Nhi bị chọc cười:
- Đúng rồi, nếu anh ấy cố ý muốn lừa chúng ta, với thời gian và tinh lực đó có thể kiếm bao nhiêu là tiền, có thứ gì không mua được?
- Đúng rồi, nhưng anh thấy em sùng bái cậu ta như vậy thì chắc cũng thích chút chút phải không? Nếu em thích thì nên chủ động một chút, nếu thật sự thành đôi, cả đời của em sẽ hạnh phúc. Ha ha, lúc đó anh của em cũng được hưởng sái.
- Anh nghĩ bậy bạ gì vậy?
Vẻ mặt Dương Phỉ Nhi xấu hổ bực dọc:
- Anh định hại em gái của anh hả? Không nói về em nữa, nói chuyện của anh đi, sau khi vào đoàn làm phim anh phải nghiêm túc làm việc, đừng lông bông như trước kia nữa.
Dương Đào nhe răng cười:
- Yên tâm, lần này anh nhất định sẽ nghiêm túc, chắc sẽ có các siêu sao đến phim trường, em muốn ký tên gì đó cứ nói, anh xin cho.
- Em không cần, chỉ muốn anh chăm chỉ làm việc là tốt rồi, sau đó kiếm cho em chị dâu nữa, cha mẹ nhắc bao lâu rồi.
Dương Đào vỗ ngực nói:
- Yên tâm, em cứ chờ xem.
Tần Dương về nhà, nhưng Hàn Thanh Thanh còn chưa về.
Tần Dương xem đồng hồ, gọi điện thoại cho Hàn Thanh Thanh, biết Cô và Tư Đồ Hương ăn xong thấy còn sớm nên dắt nhau đi xem phim, hai người đang ở trong rạp chiếu phim.
Tần Dương cúp máy, lần nữa mở Black Prison web, thấy nhiệm vụ treo thưởng của mình chưa có ai hồi âm.
Ngẫm lại cũng bình thường, mình chỉ là người mới trong Black Prison web, dù hơi nổi tiếng trong nước nhưng với người tu hành của các quốc gia khác thì mình chỉ là người lạ, ai biết đến mình?
Chuyện này không gấp gáp.
Tần Dương từ từ dạo diễn đàn, xem đủ loại nhiệm vụ giao dịch, cảm thấy có chút thú vị, cảm giác như dạo bán hàng online.
Chợt điện thoại reo chuông, Tần Dương nhìn thoáng qua rồi nhấn nút nghe.
- Thầy Triệu...
- Tần Dương, sắp khai giảng, em có thể về trường đúng ngày không?
Tần Dương cười trả lời:
- Em đã ở Trung Hải, có thể về trường đúng ngày.
Bên Triệu Cương rõ ràng thở phào một hơi, cười nói:
- Thế thì tốt, lúc trước thầy có nói với em chuyện phát biểu trong điển lễ khai giảng học kỳ mới, sẽ không có gì thay đổi chứ?
Vẻ mặt Tần Dương bất đắc dĩ nói:
- Được ạ, nhưng nếu diễn thuyết không tốt xin thầy đừng trách.
- Không đâu, em cứ nói đại cái gì, nói thật suy nghĩ của mình ra là được xem như giao lưu giữa bạn học với nhau. Khi đó hiệu trưởng, lãnh đạo bộ giáo dục cũng sẽ đến tận nơi.
Tần Dương chớp chớp mắt hỏi:
- Lãnh đạo bộ giáo dục thành phố đến làm gì?
- Thì tới nghe em phát biểu. Bây giờ em không chỉ là niềm tự hào của đại học Trung Hải chúng ta, mà còn là niềm tự hào của cả Trung Hải. Nghe nói sẽ ban thưởng danh hiệu vinh dự bạn cùng trường* cho em, cục trưởng cục giáo dục thành phố rất khâm phục em, nói là muốn tự mình phát danh hiệu cho em.
(*) Bạn cùng trường: Ý chỉ thầy và trò trong trường gọi một học sinh cũ đã tốt nghiệp, hoặc người từng công tác trong trường học hoặc nhân viên nghiên cứu. Bình thường dùng để gọi người có thành tựu ngoài xã hội trở về trường giảng giải kinh nghiệm thành công cho học sinh trong trường nghe.
Tần Dương cười nói:
- Thế thì thật sự là vinh hạnh không dám nhận.
- Dẹp đi, Tần Dương thì có trường hợp lớn nào chưa từng gặp qua? Lãnh đạo bộ chứ có gì, đối với em thì... ha ha. Cứ quyết định vậy đi, thầy sẽ trả lời cho hiệu trưởng biết, em nhớ đừng cho thầy leo cây.
Tần Dương sảng khoái đáp ứng:
- Vâng, nhất định về trường đúng giờ.