Chương 1517: Nhiệt độ và điểm nóng
- Tần Dương, a, Tần Dương đến trường học!
Cùng với tiếng hét chói tai, Tần Dương bị đám bạn học nhiệt tình bao vây.
Ký tên, chụp ảnh chung, trả lời các vấn đề xảo trá tai quái của bạn học.
Tần Dương trầy trật mãi mới giải quyết xong đám bạn học nhiệt tình, tiếp tục bước tới trước, đã bị chặn đường ba lần trước khi hắn về phòng ngủ ký túc xá nam.
Tần Dương đẩy mở cửa phòng, ba người Hà Thiên Phong đã ở đó, đang chơi đấu địa chủ*. Thấy Tần Dương vào cửa, ba người bất giác nở nụ cười.
(*) Đấu địa chủ: Gồm ba người chơi, dùng bộ bài tây 54 lá, bao gồm lá bài hề. Nhà cái là địa chỉ, hai người chơi khác là đồng đội, hai phe đấu với nhau khi nào một bên ra hết bài là thua.
- Ha ha ha! Lão đại, đến rồi à, dọc đường có bị đàn em lớp dưới xinh đẹp bao vây không?
Tần Dương cười tủm tỉm nói:
- Có chứ, từ cửa trường học đến ký túc xá, tôi bị chặn đường ba lần, quãng đường mười phút đi hơn nửa tiếng.
Hà Thiên Phong cười cợt hỏi:
- Bình thường lão đại ra đường sẽ ngụy trang mà sao hôm nay giữ nguyên bộ mặt thật vậy?
Tần Dương đi đến bàn bên cạnh, cầm lấy một trái quýt trong túi nhựa, kéo ghế ngồi xuống, vừa lột vỏ quýt vừa trả lời:
- Tôi là học sinh trong trường, không có mũi hay lỗ tại nhiều hơn người ta, tạm thời hot chút, qua rồi là mọi chuyện như cũ. Tôi không
muốn lúc nào cũng thập thò như ăn trộm.
Hà Thiên Phong cười vô tư:
- Cũng đúng, nếu mọi người mỗi ngày đều gặp lão đại, thậm chí nói chuyện với lão đại thì tự nhiên không còn cảm giác bí ẩn. Như mấy siêu sao Có người ra đường được vệ sĩ quay quanh như thể mình là người lãnh đạo quốc gia, có người thì như người bình thường đi tàu điện ngầm, đạp xe đạp, sống như người bình thường, gặp fan thì sẽ nhiệt tình ký tên chụp ảnh chung, tự do tự tại. Tôi đoán lão đại là loại người thứ hai.
Tần Dương nhét quýt vào miệng, cười nói:
- Thì tôi vốn là người thường, ngụy trang khi ra ngoài đường vì không muốn phiền phức, nhưng ở nơi cố định như trong trường học thì tôi không muốn lén lút. Chờ nhiệt độ hạ thấp chút thì đi ra đường cũng không phải trùm kín nữa, dù sao nhiệt tình rất dễ nguội lạnh.
Tần Dương thật sự không thích sống trong ngụy trang, nhưng hắn có nhiều chuyện không nên lộ ra ngoài ánh sáng, không còn cách nào khác, dù sao đoạn thời gian trước hắn làm ra động tĩnh quá lớn, thần tượng trên mạng, thần tượng toàn dân, nhiệt độ lên đụng nóc, tốt nhất là bớt gây chú ý. Tần Dương không muốn đi đâu cũng bị bao vây hoặc bị các ánh mắt khác lạ nhìn chằm chằm, thậm chí bị chụp lén đủ loại góc độ.
- Nguội lạnh?
Hà Thiên Phong lặp lại một câu, cùng Tôn Hiểu Đông, Lâm Trúc liếc nhau, ba người cười phá lên.
Tần Dương khó hiểu hỏi:
- Mấy người cười cái gì? Tôi nói sai chỗ nào? Điểm nóng trên mạng vốn dễ bị lãng quên, không nói đến chút chuyện nhỏ của tôi, dù là sự kiện khoa trương hơn nữa cũng sẽ bị mọi người quên nhanh.
Lâm Trúc nâng gọng kính, cười khẽ:
- Đúng là điểm nóng cũ rất nhanh sẽ nguội, nhưng điểm nóng mới sẽ đến ngay, lão đại, anh cảm thấy mình có thể yên phận không gây
ra chuyện gì không?
Tần Dương câm nín:
- Nói nhiều như vậy thì ra ý của mấy người là thế sao?
Hà Thiên Phong cười nói:
- Đúng vậy! Lão đại bây giờ là thần tượng toàn dân, có bốn chục triệu người hâm mộ, anh làm chuyện gì dù là nhỏ nhặt cũng sẽ hấp dẫn vô số người chú ý ngay, anh nói xem mình có thể nguội được không?
Tần Dương bĩu môi, chợt nhớ một chuyện:
- Tôi lĩnh thưởng trong trường học chắc không xem như chuyện lớn nhỉ?
Mấy người Hà Thiên Phong xoe tròn mắt hỏi:
- Lĩnh thưởng? Thưởng cái gì?
- Bạn cùng trường vinh dự, thuận tiện lên diễn thuyết, thời gian là ở điển lễ khai giảng ngày mai.
- Ôi mợ, bạn cùng trường vinh dự, cách quá!
Hà Thiên Phong đầu tiên là thán phục một câu, sau đó đập bàn rầm rầm, cười to:
- Lão tử, mới rồi cậu nói cái gì? Điểm nóng cũ sẽ nguội nhưng điểm nóng mới sẽ tiếp tục xuất hiện, ha ha, mới nói xong đã có điểm nóng
thật.
Tôn Hiểu Đông cũng cười nói:
- Nếu là người khác thì có lẽ chỉ là lĩnh thưởng, nơi nào đó thông báo một tiếng. Nhưng với lão đại thì khác, anh có mấy chục triệu fan.chú ý, đặc biệt trong trường của chúng ta đa số là fan của anh, người sùng bái anh. Anh nói xem mọi người sẽ ở yên không đi truyền bá sao? Đám fan của anh đều thích làm lớn chuyện, chắc chắn bọn họ sẽ quẩy banh nóc, việc này chắc chắn sẽ để lại nét mực đậm trong lý lịch của anh. À mà lão đại định giảng về cái gì? Chuẩn bị bản thảo diễn giải chưa?
Tần Dương lắc đầu, nói:
- Còn chưa.
Tôn Hiểu Đông mở to mắt:
- Anh định trực tiếp giảng tại chỗ?
Tần Dương cười nói:
- Cầm bản thảo đọc thì chán, dù giảng bài cũng nên là tùy ý tâm sự cùng mọi người, nói ra lời tận đáy lòng, chứ không lẽ kêu tôi nói người mới bốn có, rồi hét khẩu hiệu? Sẽ chán lắm.
(*) Người mới bốn có: Khẩu hiệu làm người có đạo đức, có lý tưởng, có văn hóa, có kỷ luật.
Tôn Hiểu Đông giơ ngón tay cái lên:
- Tôi bỗng nhiên rất mong đợi, đến lúc đó sẽ náo nhiệt lắm đây.
Lâm Trúc cười trêu:
- Lão đại chuẩn bị tinh thần một lần nữa trở thành điểm nóng đi.
Tần Dương nhún vai, bộ dạng thích sao thì tùy:
- Kệ đi, tóm lại tham gia điển lễ khai giảng xong tôi sẽ chuồn đi, bọn họ thích thảo luận sao thì tùy.
Hà Thiên Phong cười hỏi:
- Lão đại lại định đi đâu? Lão đại thật bận rộn, quanh năm chỉ thấy anh chạy đông chạy tây.
Tần Dương giải thích rằng:
- Hối hả ngược xuôi, làm việc linh tinh, đôi khi tôi cũng không biết mình bận cái gì nữa, cảm giác thời gian chớp mắt trôi đi mất. Lần này sẽ đi nước Mỹ chữa bệnh cho mẹ một người bạn, châm cứu, phỏng chừng một tuần sẽ trở lại.
Hà Thiên Phong cảm thán:
- Lão đại giỏi thật, Trung Quốc không thể níu chân anh được nữa, bắt đầu đi ra biên giới. Anh và lão tứ, một người làm thần y bay tới bay lui toàn thế giới, một người của gái đến tận nước Pháp, khiến người ta muốn vượt vạn dặm tự đưa lên cửa. Trước kia cảm thấy mình đủ cách rồi, nhưng so sánh mới thấy tủi thân.
Tần Dương nhìn mặt Lâm Trúc, cười hỏi:
- Lão tử, cậu với Mo Jiana sao rồi?
Trên nét mặt Lâm Trúc có chút ngượng nghịu, rồi lại khó che giấu nỗi hưng phấn nói:
- Cô ấy nói chuẩn bị đến Trung Quốc phát triển, qua một thời gian ngắn sẽ qua đây, dự định ở lại lâu, tạm thời không về.
Hà Thiên Phong cười gian:
- Lão tử, thế là hai người có thể ân ái mặn nồng rồi, ha ha, CÓ gái đẹp người Pháp trong vòng tay, hâm mộ chết mất.
Tần Dương cười nói:
- Lão tử Cố lên, chờ khi nào cậu và Mo Jiana cặp với nhau là phòng ngủ chúng ta đầy đủ bốn cặp rồi!
Lâm Trúc hơi lúng túng nói:
- Tôi sẽ cố gắng.
Hà Thiên Phong nhìn mấy người:
- Tất cả đã lâu không gặp nhau, đêm nay nhậu không?
- Được thôi!
Mọi người cùng đồng ý, Hà Thiên Phong lập tức ném bài tây đi:
- Thế thì gọi điện thoại kêu người đi, có rượu uống, đánh bài làm chi nữa!