Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1549 - Chương 1560: Đàm Gia?

Chương 1560: Đàm gia?
 

Tần Dương thầm chột dạ, lòng của phụ nữ như kim dưới đáy biển, Hàn Thanh Thanh nói thế là có ý gì?

Không lẽ vì giận?

Tần Dương thầm hối hận, nếu biết trước đã không đi Bách Nhạc Cung, vậy thì sẽ không gặp phải nhóm Tần Mạn, càng sẽ không xảy ra chuyện lúng túng thế này.

Tần Mạn nhìn vào mắt Hàn Thanh Thanh, Cô cũng nhìn lại Tần Mạn.

Hai giây sau, Tần Mạn thu về ánh nhìn:

- Được, vậy Cô uống đi.

Hàn Thanh Thanh bưng ly rượu lên, một hơi uống hết, cười với Tần Dương.

Việc này dường như chỉ là nốt nhạc đệm nhỏ, nhưng sau lần này thì Tần Mạn không giành uống rượu nữa, cũng không hoạt bát như lúc nãy, trở nên im lặng nhiều.

Tần Dương nhìn bộ dạng của Tần Mạn, thầm bất đắc dĩ, nhưng trong tình huống này thì hắn quả quyết



không mở miệng khuyên giải an ủi cô.

Dù cô có hảo cảm với mình, khi biết thái độ của mình thì lẽ tất nhiên không còn vương vấn gì nữa.

Hành vi của con người thường chỉ khác nhau qua một ý nghĩ.

Mọi người lại uống một lúc, có hai người đàn ông khoảng ba mươi tuổi bỗng nhiên đến gần:

- Trần Hồng, mấy cô ở đây à? Vừa rồi tụi này tìm các cô một vòng, điện thoại cho cô thì không ai bắt máy.

Trần Hồng ngước đầu lên xem, cười nói:

- Gặp mấy người bạn nên chơi với nhau.

Người đàn ông mặc áo jacket đứng bên trái nhìn Tần Mạn, khi thấy cô ngồi gần sát Tần Dương thì ánh mắt trở nên âm trầm:

- Tần Mạn, mấy cô bỏ hai người chúng tôi lại, còn không nhận điện thoại, thế này là rất quá đáng.

Tần Mạn ngước đầu lên, nhíu mày nói:

- Đàm Binh, chúng tôi không kêu hai người đến, tự hai người muốn đi theo. Chúng tôi chơi với bạn rồi, hai người tự đi chơi đi.

Người đàn ông mặc jacket cười khẩy nói:

- Mấy người bạn này thật lạ mặt, Tần Mạn, Cô không giới thiệu cho chúng tôi sao?

Tần Mạn bỗng dưng táo bạo nói:

- Lạ mặt hay không thì mắc mớ gì tới anh? Tại sao phải giới thiệu cho anh? Tôi chơi với ai thì liên quan gì anh? Chẳng lẽ phải báo cáo với anh à? Anh là cái gì của tôi?

Người đàn ông mặc jacket sắc mặt khó xem nói:

- Tần Mạn, Cô nói năng kiểu gì vậy.

Tần Mạn ngẩng cao đầu:

- Tôi nói chuyện thế đấy, Đàm Binh, mọi người cùng nhau ăn cơm uống rượu thì được, anh tưởng không ai biết ý đồ của anh sao? Đừng tốn công làm gì, tôi không bao giờ thích loại người như anh!

Đàm Binh cắn răng, giọng điệu âm trầm lạnh lùng hỏi:

- Tần Mạn, Cô có biết mình đang nói cái gì không?

Tần Mạn cười khẩy nói:

- Sao? Bị vạch bộ mặt thật thì quê quá hóa giận à? Tôi sớm gai mắt bộ dạng ra vẻ ta đây của anh rồi, ai cần anh quản chứ?

Nét mặt của Trần Hồng hơi lúng túng, lên tiếng giảng hòa:

- Đàm Binh, tại Tân Mạn uống nhiều rượu nên hơi say, anh đừng để bụng.

Đàm Binh phớt lờ Trần Hồng, lạnh lùng nhìn Tần Mạn, giây sau quét mắt qua đám người Tần Dương, phát hiện đám đàn ông này dường như không lo lắng chút nào, vẻ mặt dào dạt hứng thú nhìn mình, dường như mình là khỉ đột trong vườn thú bị người vây xem. Đàm Binh thậm chí thấy tia thương hại trong mắt một, hai người đàn ông.

Ánh mắt đó khiến Đàm Binh tức xì khói, lạnh lùng nói:

- Mấy bạn, báo tên nghe thử.

La Khai cười tủm tỉm nói:

- Kêu người ta bảo tên thì mình phải chủ động giới thiệu trước, biết lễ độ không?

Đàm Binh hừ lạnh một tiếng, không nói chuyện. Trần Hồng ở bên cạnh nhỏ giọng nói:

- Anh ta tên Đàm Binh, là người Đàm gia Trung Hải, cha của anh ta là Đàm Chính Phong.

Đàm gia?

Đàm Chính Phong?

Mấy người đang ngồi đều cau mày, mắt lộ tia bất ngờ.

Vốn tưởng tên này chỉ là con nhà giàu hoặc con nhà quan, không ngờ có lý lịch không nhỏ.

Long gia, Thu gia, Lục gia, Đàm gia là bốn gia tộc lớn trong giới tu hành Trung Hải, đều là gia tộc người tu hành thực lực khá mạnh. Trần Hồng nhắc tới Đàm Chính Phong thì Tần Dương cũng từng nghe qua, xem trên TV chiếu Đàm Chính Phong làm một số hoạt động, giữ

địa vị quan trọng trong thành phố.

Đàm Binh lạnh lùng nhìn Tần Dương:

- Bây giờ có thể báo tên của các người chưa? Cho tôi xem Tần Mạn quen những người ghê gớm thế nào.

La Khai cười nói:

- Chúng tôi là bốn anh em, người La gia Thương Chu.

Hoắc Hiên bưng ly rượu, mỉm cười nói:

- Hoắc Hiên, Hoắc gia Thương Chu.

Đàm Binh ngây ra. Thương Chu là quê hương võ thuật, chỗ đó có nhiều người tu hành, đầy rẫy gia tộc người tu hành. Tuy Đàm Binh tu hành kém cỏi nhưng dù gì là người trong gia tộc tu hành, có chút kiến thức. Nghe ai trực tiếp báo danh vùng XX, người XX gia thì thường nói lên gia tộc có thực lực cao.

Không ngờ những người này đều là người tu hành?

Đàm Binh hơi rụt vòi, nhưng giây sau nhớ ra ở đây là Trung Hải chứ không phải Thương Chu, sao phải sợ bọn họ?

Đàm Binh nhìn sang Tần Dương:

- Còn cậu?

Đàm Binh vốn không quan tâm đám người La Khai, gã chỉ muốn biết thân phận của Tần Dương, dù sao gã mơ ước Tần Mạn lâu rồi, giờ thấy cô thân thiết ngồi kế bên người đàn ông khác, sao gã có thể kìm nén cơn giận này?

Tần Dương thấy ánh mắt âm trầm của Đàm Binh thì thầm thở dài, được rồi, lại vô duyên vô cớ đắc tội một người, nhưng nếu đối phương đã hỏi thì hắn cũng không e dè.

- Ẩn Môn, Tần Dương.

Đàm Binh thộn mặt ra, nhìn chằm chằm vào mặt Tần Dương:

- Cậu là Tần Dương?

Tần Dương cười nói:

- Đúng thế, anh Đàm có muốn ngồi xuống uống vài ly không?

Oan gia nên hòa giải không nên kết thù, nếu không cần thiết thì Tần Dương không muốn tự dưng kết thù kết oán với người, thiếu một kẻ địch là chuyện tốt.

Ánh mắt của Đàm Binh hơi phức tạp, nhìn Tần Mạn ngồi bên cạnh, gã đã biết tại sao cô không chút e dè ngồi cạnh Tần Dương, ai quen thân với cô đều biết người Cô sùng bái nhất là Tần Dương, có thể nói là si mê điên cuồng, nói cô là fan cuồng của hắn cũng không khoa

trương.

Đàm Binh cũng biết điều này, gã không ngờ hôm nay bắt gặp tại đây.

Nếu như là trong ngày thường có lẽ Đàm Binh sẽ cười chào hỏi Tần Dương, nói hai câu xã giao. Nhưng hành vi của Tần Mạn làm gã mất mặt cảm giác khuất nhục. Tần Dương là ngọn nguồn tất cả điều này, sao Đàm Binh có thể bình thản ngồi xuống uống rượu với hắn

được?

Đàm Binh bỗng cười khẩy nói:

- Qua hai ngày nữa sư phụ của cậu và Lục Thiên Sinh của Lục gia sẽ quyết đấu, các người còn ở đây uống rượu tán gái, xem ra đã nắm chắc thắng lợi.

Tần Dương lạnh nhạt nói:

- Thắng thua thì chờ đánh rồi mới biết, bạn bè họ hàng của tôi đến cổ vũ, tôi chiêu đãi bạn bè uống rượu thì có gì không đúng?

Đàm Binh cười nói:

- Tôi nghe nói Lục Thiên Sinh phá quan ra, phỏng chừng thực lực đã thăng cấp Thông Thần, sư phụ của cậu hình như chưa thăng cấp Thông Thần? Siêu Phàm đối kháng Thông Thần, cậu cảm thấy có xác suất thắng không?

Giọng của Tần Dương lạnh lẽo hơn:

- Thắng thua thế nào là chuyện của sư phụ tôi và Lục Thiên Sinh, không liên quan chút gì tới anh, lo chuyện của bản thân mình đi!

Đàm Binh thay đổi sắc mặt, ánh mắt âm trầm hơn:

- Tần Dương, ngày So tài tôi sẽ đi xem, tôi nghĩ trận so tài đó sẽ rất hấp dẫn. À, hình như có người mở ván cược, tôi sẽ đi mua một ít

đương nhiên, tôi chắc chắn mua Lục Thiên Sinh thắng.
Bình Luận (0)
Comment