Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1550 - Chương 1561: Anh Liệu Mà Làm

Chương 1561: Anh liệu mà làm
 

Lời nói của Đàm Binh khiến ánh mắt Tần Dương càng lạnh buốt giá:

- Muốn mua ai thắng là tự do của anh, hiện tại chỗ này không hoan nghênh, mời đi!

Đàm Binh biết thực lực của mình đánh với người thường có lẽ rất oai, nhưng đấu với Tần Dương thì e rằng không đánh lại một ngón tay của hắn, gã tự nhiên không dám buông lời đe dọa gì. Bị Tần Dương xua đuổi, trong lòng Đàm Binh tràn đầy độc ác, gã quay đầu nhìn Tần Mạn.

- Tần Mạn, Cô thích Tần Dương nhưng chưa chắc người ta để ý tới cô, cô thấy những nhân vật ngôi sao có mấy ai thật lòng để ý fan

không?

Tần Mạn vốn ngấm men say nên vừa rồi mới bùng nổ, chứ không thì dù cô khó chịu Đàm Binh nhưng sẽ không nói gay gắt như thế, cô hiểu đạo lý làm người chừa một đường để sau này còn gặp nhau. Giờ nghe Đàm Binh đột nhiên vạch trần chuyện mình sùng bái, thích Tần Dương, trong lòng cô vừa xấu hổ vừa tức tối, sốt ruột vơ vội ly rượu tạt qua.

- Tôi thích ai là tự do của tôi, mắc mớ gì đến anh? ! Anh đi đi, từ nay về sau anh là anh, tôi là tôi, xem như chúng ta chưa bao giờ quen biết!

Đàm Binh đứng khá gần, một chốc không chú ý bị tạt rượu vào người, còn dính vài giọt trên mặt.

Khuôn mặt hơi đẹp trai của Đàm Binh bỗng chốc vặn vẹo, nhìn Tần Mạn bằng ánh mắt oán độc. Nhưng gã biết có mặt đám người Tần

Dương thì không thể nào đụng Tần Mạn được.

Đàm Binh giơ tay chỉ vào Tần Mạn:

- Tần Mạn, chúng ta chờ xem, Cô sẽ hối hận!

Đàm Binh nói xong câu đó thì không nói gì thêm nữa, xoay người rời đi. Người đàn ông khác đi theo gã.

Sau khi Đàm Binh đi, Trần Hồng lo lắng nhìn Tần Mạn:

- Tần Mạn, dù cậu không thích hắn cũng đừng đắc tội hắn vậy chứ, con người đó lòng dạ hẹp hòi, chắc chắn hắn sẽ ghi thù lần này.

Tần Mạn cắn răng nói:

- Mặc kệ hắn, không lẽ hắn giết tôi?

Trải qua chuyện Đàm Binh, không khí bỗng tạo nặng nề. Tần Mạn cũng nhận ra điều đó, cô đứng lên, cầm lấy chai rượu, đổ đầy một ly cho mình.

- Xin lỗi, Tần Dương, đều tại tôi, phá hỏng không khí, tôi xin lỗi mọi người. Ngoài ra, lời Đàm Binh vừa rồi xin đừng để bụng, coi như không nghe thấy.

Tần Mạn ngửa cổ uống hết ly lớn rượu tây. Tần Mạn vốn đã ngấm men say, uống thêm ly đầy thế này thì choáng váng ngã ngồi xuống sofa, không nhúc nhích được nữa.

Tần Dương hơi bất đắc dĩ, ánh mắt nhìn hướng Trần Hồng và Lưu Thi ngồi bên cạnh. Hai cô chơi trò chơi với nhóm La Khai, cũng uống nhiều rượu, mặt đỏ gấc, đều đã say.

Tần Dương khẽ thở dài:

- Hương Hương, làm phiền cô đi một chuyến đưa Tần Mạn về nhà. À, Trần Hồng, Lưu Thi, hai cô biết địa chỉ nhà Tần Mạn không?

Hai cô gái mờ mịt lắc đầu:

- Tôi chỉ biết khu dân cư chỗ cô ấy ở, cụ thể ở đâu thì không rõ.

Tần Dương nhức đầu. Hàn Thanh Thanh ngồi bên cạnh nhẹ giọng nói:

- Dù gì chúng ta cũng về khách sạn, đặt một phòng cho cô ấy đi, đưa trở về mắc công giải thích.

Tần Dương ngẫm nghĩ thấy cũng đúng, giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ:

- Khuya rồi, ngày mai tôi còn đi sân bay đón người, bọn tôi đi về, còn mọi người chơi tiếp hay về chung?

La Khai đang chơi hăng máu:

- Còn sớm mà, tụi này uống thêm một lúc nữa, mấy người đi trước đi. À, nhớ đưa La Tuyết về luôn.

La Tuyết hừ lạnh:

- Mấy người định đi ra ngoài quậy phải không?

Vẻ mặt La Khai nghiêm túc nói:

- Không, làm gì có, đơn thuần uống rượu thôi!

La Tuyết bĩu môi, đứng dậy:

- Chị đi về với mấy đứa.

Ba người Hoắc Hiên, La Khai, La Chính ở lại, những người khác cùng Tần Dương rời khỏi chốn ăn chơi về đêm kia. Hàn Phong và Lâm Phỉ

về nhà, nhóm Tần Dương về khách sạn.

Tần Dương giao Tần Mạn cho Tư Đồ Hương dìu, về khách sạn, Tư Đồ Hương mang Tần Mạn vào phòng dàn xếp, những người khác về phòng mình ngủ.

Đã khá muộn, Tần Dương lười đi lâu hơn, hắn đặt một phòng, cùng Hàn Thanh Thanh vào ở.

Đi vào phòng, Tần Dương nắm tay Hàn Thanh Thanh, quan tâm hỏi:

- Em không uống say chứ?

Hàn Thanh Thanh mỉm cười nói:

- Rượu bị Tần Mạn giành uống hết, sao bị say được.

Nhắc đến Tần Mạn, Tần Dương hơi lúng túng giơ tay vuốt nhẹ sống mũi:

- Cô ấy uống rượu hơi hào sảng.

Hàn Thanh Thanh nhoẻn miệng cười:

- Đúng nhỉ, nếu không phải quy định mỗi lần bắt buộc anh uống nửa ly, em phỏng chừng cô ấy sẽ giành uống luôn nửa ly rượu của anh.

Tần Dương không biết nên nói cái gì:

- Tại em đào hố cho anh, chuyên hại người nhà. Em giận hả?

Hàn Thanh Thanh cười nói:

- Không tức giận, chơi vui vẻ, nếu không phải đoạn sau có Đàm Binh gì đó xuất hiện. À, chắc chắn tên kia hận anh rồi, có phiền phức gì

không?

Tần Dương lắc đầu, nói:

- Chắc không đến nỗi, dù sao không phải thù hận sâu gì. Huống chi không phải ai đều có thể ức hiếp anh, trong lòng hắn cũng tự biết điều đó, đơn giản là chờ khi nào anh gặp nạn thì hắn ở bên cạnh xem, nhưng nghe giọng điệu của hắn thì chắc sẽ trả thù Tần Mạn.

Hàn Thanh Thanh nhíu mày nói:

- Vậy chẳng phải là Tần Mạn rất nguy hiểm?

Tần Dương ngẫm nghĩ nói:

- Chắc không tới mức đó. Cha của Tần Mạn là đài trường đài truyền hình Trung Hải, cấp bậc không thấp, muốn trả thù Tần Mạn cũng phải đắn đo kỹ.

Hàn Thanh Thanh khẽ thở phào:

- Đàm Binh kia vẻ mặt âm trầm, nhìn liền biết không phải người tốt. Ngày mai anh nên nhắc Tần Mạn một tiếng, dặn cô ấy ngày thường cẩn thận chút.

Nét mặt Tần Dương hơi kinh ngạc hỏi:

- Em có tấm lòng lương thiện quá, không ghen chút nào sao?

Hàn Thanh Thanh liếc xéo Tần Dương:

- Fan nữ của anh tuyệt đối không chỉ có một mình Tần Mạn, nếu em ghen với từng người thì ghen sao hết? Ghen là tự chọc tức mình, dù em ghen thì không lẽ anh có thể xụ mặt đuổi người ta đi?

Tần Dương cười gượng gạo:

- Lúc đầu anh nói thật mà, anh và cô ấy gặp mặt lần này mới là lần thứ hai, thường ngày không liên lạc.

Hàn Thanh Thanh gật đầu, nói:

- Em không nói rằng không tin anh. Con người của anh thứ gì cũng tốt, mỗi tội về mặt tình cảm thì hơi do dự thiếu quyết đoán, nhưng nếu không như vậy thì chúng ta đã không bên nhau. Tóm lại sáng sớm ngày mai em sẽ về trường học lên lớp, chuyện còn lại anh liệu mà

làm.

Tần Dương gật đầu, nói:

- Ngày mai anh bận việc, sẽ đi đón một người bạn đến từ Kinh Thành, anh nhờ người ta trấn giữ giùm, sợ xảy ra tình huống gì ngoài ý

muốn.

Hàn Thanh Thanh hơi kinh ngạc hỏi:

- Người đó giỏi lắm sao?

Tần Dương cười nói:

- Đương nhiên, cao thủ Chí Tôn, ghê gớm không?

Hàn Thanh Thanh xoe tròn mắt, tuy Cô không phải người tu hành nhưng biết cao thủ Chí Tôn là khái niệm gì, nhưng giây sau Cô phản

ứng lại:

- Em biết rồi, là lão Dương cùng anh đi Nhật Bản đúng không?
Bình Luận (0)
Comment