Chương 1562: Nỗi lòng lo được lo mất
Lúc Tần Dương rời giường thì Hàn Thanh Thanh đã về trường học được một lúc. So với sinh viên hay cúp cua như Tần Dương thì Hàn
Thanh Thanh là sinh viên gương mẫu.
Tần Dương gọi điện thoại cho Tư Đồ Hương, hỏi thăm tình huống, kêu cô gọi Tần Mạn cùng đến ăn sáng.
Tần Dương không hỏi han mấy anh em La gia và Hoắc Hiên, vì hắn sớm hỏi thăm, bọn họ tự sắp xếp hoạt động của mình. Hôm nay Tần Dương bận việc, không rảnh chơi với bọn họ, nhưng hắn cần gặp Tần Mạn một lần.
Đêm qua Tần Mạn uống say, Tần Dương không biết cô còn nhớ chuyện hôm qua hay không. Đàm Binh bực tức rời đi, Tần Dương phải
nhắc nhở Tần Mạn cẩn thận với gã.
Tuy chỉ gặp một lần nhưng dù gì đêm qua Tần Mạn uống nhiều rượu như vậy là vì mình, hơn nữa cô là fan, là người sùng bái mình, nên
nhắc nhở người ta một tiếng.
Tần Dương Sửa Soạn xong, thấy Tư Đồ Hương và Tần Mạn trong nhà ăn sáng.
Tần Mạn thấy Tần Dương thì mắt lóe tia mất tự nhiên, ngồi xuống ghế đối diện hắn:
- Tần Dương, chào buổi sáng!
Tần Dương cười chào lại:
- Chào buổi sáng, đêm qua ngủ có ngon không?
Mặt Tần Mạn lộ vẻ ngượng nghịu:
- Cũng được, đêm hôm qua tôi uống say, làm phiền mọi người. Là anh đặt phòng cho tôi hả? Tôi trả tiền lại cho anh...
Tần Dương khoát tay cười nói:
- Nói gì vậy, đừng xa lạ thế, đêm qua nếu không có cô giành uống nhiều rượu thay hai cô ấy thì e rằng bọn họ bị say rồi, nên cảm ơn cô mới đúng.
Nét mặt của Tần Mạn hơi do dự, cuối cùng không nhịn được mở miệng hỏi:
- Hàn Thanh Thanh và anh...
Tần Mạn không hỏi hết câu nhưng biết Tần Dương chắc chắn hiểu ý của mình.
Tần Dương hơi do dự một chút, nhẹ giọng nói:
- Ừ, cô ấy là bạn gái của tôi.
Quả nhiên chính mình không nhìn lầm!
Trong lòng Tần Mạn dâng trào thất vọng, tâm tình này rất phức tạp. Không phải cô mong sẽ phát sinh điều gì đó với Tần Dương, nhưng vẫn thấy hụt hẫng như giấc mơ vỡ tan.
Tần Mạn có cảm giác như thế là rất bình thường, như nhiều fan của các ngôi sao Idol nam nữ nếu thấy ngôi sao mình sùng bái công khai chuyện tình cảm, nhiều fan cảm giác giấc mơ tan vỡ, thậm chí vì vậy mà hết làm fan của người đó.
Tần Dương gắp một cái bánh bao, cười hỏi:
- Có thể giữ bí mật giúp tôi được không?
Mắt Tần Mạn sáng ngời hỏi:
- Không lẽ không ai biết tình cảm của hai người?
Tần Dương giải thích rằng:
- Trong trường học có vài người bạn thân biết, hôm qua là gia đình tụ hội, cô cũng thấy rồi, mấy người anh họ, chị họ, cha mẹ của tôi đều đến, nên dẫn cô ấy đi gặp người lớn. Nhưng cô cũng biết, hiện tại tôi không phải ngôi sao gì nhưng vì chuyện tôi thường làm gây nhiều chú ý, tôi không muốn để cô ấy bị người dùng ánh mắt khác lạ đánh giá và thảo luận.
Đã ra mắt người lớn?
Tần Mạn nhẹ cắn môi:
- Hai người sẽ kết hôn chứ?
Tần Dương đáp nhanh:
- Sē!
Tần Mạn nhìn Tần Dương cười toe tóe, trả lời không chút do dự, trong lòng tràn ngập hâm mộ, càng cảm thấy ánh mắt của mình khá tốt.
Tần Dương bây giờ có thể nói là tuổi còn trẻ công thành danh toại, hắn trẻ tuổi như vậy, lẽ ra không nên vội vã tính chuyện cưới xin, dù sao hắn có tương lai vô hạn và tuyển chọn không giới hạn. Nhưng Tần Dương dứt khoát chọn một mình Hàn Thanh Thanh, Còn dẫn cô đi
gặp người lớn.
- Được, tôi sẽ giữ bí mật cho anh.
Nỗi lòng Tần Mạn phức tạp nhưng vẫn sảng khoái đồng ý lời xin của Tần Dương, còn bổ sung thêm:
- Tôi sẽ không nói cho ai hết!
Tần Dương cười cười:
- Tốt, cảm ơn cô!
Tần Mạn nhìn nụ cười của Tần Dương, trong lòng bỗng nhiên nhẹ nhàng mấy phần:
- Bây giờ chúng ta xem như bạn chứ?
Tần Dương mỉm cười nói:
- Đương nhiên rồi!
Tần Mạn thở phào, cười tươi như hoa nói:
- Được làm bạn với thần tượng mà tôi yêu thích sùng bái, tôi rất vui, có thể cho tôi Fetion của anh không?
Tần Dương dứt khoát chìa di động ra:
- Được chứ.
Hai người thêm phương thức liên lạc, Tần Dương ngừng cười, nhẹ giọng nhắc nhở:
- Tần Mạn, Cô hãy chú ý phòng bị Đàm Binh, lúc đi ánh mắt của hắn rất oán độc, e rằng sẽ tìm cách trả thù cô, nhớ cẩn thận.
Tần Mạn nhíu mày, giây sau thản nhiên gật đầu:
- Ừ, tôi sẽ không gặp lại hắn nữa. Hắn nói sư phụ của anh và Lục Thiên Sinh so tài là sao?
Tần Dương đơn giản giới thiệu mấy câu:
- Hiện tại mọi người đều không xem trọng sư phụ của tôi, cảm thấy sư phụ không đánh lại Lục Thiên Sinh, nên hôm qua Đàm Binh mới
nói như vậy.
Mắt Tần Mạn sáng long lanh hỏi:
- Vậy ngày mai tôi có thể đến hiện trường xem được không?
Tần Dương cười nói:
- Nếu cô muốn đi thì cứ đi, đến lúc đó gọi điện cho tôi là được.
Cường giả so tài đương nhiên sẽ không diễn ra ở nơi công cộng, hiện trường so tài thường sẽ có người đặt chốt chặn, người bình
thường không cách nào đi vào. Dù sao thế giới của các người tu hành và thế giới người thường bị cách ly, bây giờ internet phát đạt, nếu không kiểm soát thì e rằng suốt ngày trên mạng đều là video ai đánh chết ai, sẽ tạo thành ảnh hưởng không tốt.
Tần Mạn nghe Tần Dương đồng ý thì mắt sáng rực nói:
- Ngày mai ở chỗ nào? Tôi nhất định sẽ đến xem đúng giờ, cổ vũ cho sư phụ của anh!
Tần Dương cười nói:
- Tốt lắm, ăn sáng xong tôi sẽ không tiếp chuyện với cô nữa, bận công việc.
Tần Mạn thông cảm gật đầu, nói:
- Ừ, tôi biết bây giờ chắc anh bận rộn lắm, anh không cần lo cho tôi.
Tần Dương cười cười, không trao đổi nữa, lo ăn.
Tốc độ ăn của Tần Dương tự nhiên siêu nhanh, chốc lát sau hắn lau miệng, đứng dậy:
- Tôi đi trước, hai cô ăn từ từ.
- Tần Dương:
Tần Dương mới đi hai bước thì bị giọng nói của Tần Mạn kêu dừng bước chân, hắn quay đầu nhìn cô:
- Có chuyện gì à?
Tần Mạn cắn môi, đứng lên cúi người hướng Tần Dương:
- Xin lỗi, vì tôi mà hại anh kết thù với Đàm Binh, xin thứ lỗi cho tôi!
Ánh mắt của Tần Dương dịu đi đôi chút, Tần Mạn thuộc tầng lớp gia đình có điều kiện khá, nhưng tính cách tốt, yêu ghét rõ ràng, dám làm dám chịu.
Tần Dương cười sang sảng nói:
- Không sao, không cần nói xin lỗi, chúng ta là bạn mà phải không?
Tần Mạn đứng thẳng người, nhìn nụ cười như ánh mặt trời của Tần Dương, trong lòng dâng lên mấy phần dũng khí, kiên định nói:
- Tôi sùng bái anh, thích anh, tôi sẽ mãi mãi ủng hộ anh, ủng hộ bất cứ chuyện gì anh làm!
Tần Dương sửng sốt, cười nói:
- Đừng khách khí như vậy, bạn bè với nhau, cô bỗng nói nghiêm túc như vậy làm tôi thấy ngượng. Tôi quen bộ dáng hào khí lúc uống
rượu của cô hơn.
Tần Mạn nói xong câu trên tâm tình hơi căng thẳng, nhưng bị Tần Dương nói như vậy làm cô buồn cười, nỗi lòng lo được lo mất cũng tan biến theo nụ cười.