Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1552 - Chương 1563: Chẳng Bằng Không Biết Nhau

Chương 1563: Chẳng bằng không biết nhau
 

- Đây là bệnh viện nơi làm việc của Dương Phỉ Nhi.

Tần Dương và Dương Hạo Nhiên đi vào bệnh viện, hắn cười giải thích với Dương Hạo Nhiên:

- Con đã hỏi trước rồi, hôm nay cô ấy trực ca ngày, lúc này chắc đang có mặt.

Tần Dương đón Dương Hạo Nhiên ở sân bay, đãi hắn ta ăn cơm trưa rồi đặt chỗ khách sạn, sau đó Dương Hạo Nhiên đề nghị đi xem cháu trai, cháu gái của mình, thế là Tần Dương đi cùng Dương Hạo Nhiên đến bệnh viện xem Dương Phỉ Nhi.

Dương Hạo Nhiên khẽ ừ, lo lắng dặn dò:

- Chỉ nhìn xem, con tuyệt đối đừng nói lộ thân phận của ta, lỡ Con bé về nhà nói cho bà nội của nó nghe thì ta sẽ lại bị mắng té tát.

Tần Dương nghe giọng điệu nhút nhát của Dương Hạo Nhiên thì bật cười:

- Lão Dương, đã qua nhiều năm như vậy mà sao bà nội Đinh vẫn không tha thứ cho người vậy? Lúc trước người đã làm chuyện tày đình

gi?

Nét mặt của Dương Hạo Nhiên hơi lúng túng, thở dài nói:

- Vợ trước của ta tính tình cứng rắn, thà làm ngọc VỠ, không làm ngôi lành. Ở trong lòng bà ấy thì sai là sai, tuyệt đối không có chuyện

tha thứ chuyện quá khứ. Sau khi ly hôn, bà ấy từng nói với ta rằng về sau chẳng bằng không quen, mãi mãi không gặp lại. Lúc trước biết tin của bà ấy, ta chạy đến tìm, nghĩ rằng nhiều năm đã qua, bà ấy chắc đã nguôi giận. Sau đó... giấc mơ thật đẹp.

Sắc mặt của Tần Dương khác lạ:

- Bà nội Đinh rất có cá tính!

Dương Hạo Nhiên cười gượng:

- Thì ấy, ài, nhưng chuyện này nghìn sai vạn sai đều là lỗi của ta, cũng vì vậy mà từ khi ly hôn với bà ấy thì ta không tái hôn, đặt hết tâm tư vào tu hành và văn vật mãi đến bây giờ. Dù sao ta đã có con trai, cháu trai và cháu gái.

Trong lòng Tần Dương thầm khâm phục, khi Dương Hạo Nhiên và Đinh Thục Nghi ly hôn chắc hắn ta còn trẻ tuổi, với điều kiện của hắn ta thì muốn loại phụ nữ nào mà chẳng được? Nhưng Dương Hạo Nhiên vẫn luôn không tái hôn.

Tần Dương mang Dương Hạo Nhiên đến chỗ Dương Phỉ Nhi đi làm, mới đến đã thấy cô đẩy xe ra phòng bệnh.

Dương Phỉ Nhi trông thấy Tần Dương thì mắt sáng ngời:

- Tần Dương, sao anh đến đây?

Tần Dương cười cười, nói dối không xé nháp:

- Một trưởng bối của tôi thân thể không quá thoải mái, vừa lúc tôi ở gần nên cùng trưởng bối đến khám.

Dương Phỉ Nhi nhìn sang Dương Hạo Nhiên:

- Đã khám chưa?

Tần Dương cười nói:

- Khám rồi, không có gì vấn đề lớn, bệnh người già thôi. À, lúc nào cô tan tầm?

Dương Phỉ Nhi hơi kinh ngạc hỏi:

- Năm giờ rưỡi, sao vậy? Có chuyện gì à?

Tần Dương mỉm cười nói:

- Đã đến đây rồi thì cùng nhau ăn bữa cơm. À phải rồi, chúng ta có thể đi thăm công tác của anh trai cô.

Dương Phỉ Nhi mắt sáng long lanh hỏi:

- Thật sự được chứ?

Tần Dương cười nói:

- Đương nhiên, miễn là cô có thời gian.

Dương Phỉ Nhi cắn môi, một mặt là cô quan tâm anh trai ở trong đoàn phim làm việc thế nào, thứ hai là cô tò mò Công việc trong đoàn

phim, rất muốn đi xem.

Ngôi sao quay phim rất có sức hấp dẫn với người thường.

- Vậy tôi sẽ xin phép y tá trưởng đi về sớm.

Tần Dương giơ tay lên xem đồng hồ, nói:

- Tôi không biết kế hoạch quay phim hôm nay của họ thế nào, nhưng chắc đến kịp, chúng tôi tìm một chỗ ngồi đợi cô, đừng gấp gáp.

- Ừm, vậy tôi đi xin phép, y tá trưởng của chúng tôi rất tốt bụng, sẽ cho nghỉ!

Dương Phỉ Nhi vội vàng đi xin phép, Tần Dương nhìn bóng lưng của cô, cười nói:

- Một Cô nương xinh đẹp rất có sức sống, đúng không?

Mắt Dương Hạo Nhiên lóe tia kích động, nhưng dù gì là cường giả Chí Tôn, kiểm soát nét mặt không lộ vẻ gì, ít nhất ở mặt ngoài vẫn

bình tĩnh.

- Con định mời bọn họ cùng ăn cơm tối?

Tần Dương cười nói đùa:

- Đúng rồi, cũng nên để lão Dương và cháu trai, cháu gái có quá trình tiếp xúc gần gũi chứ, không chừng còn được nghe vài tiếng ông nội. Yên tâm, con giới thiệu người là trưởng bối của con, Dương lão gia, con nghĩ sẽ không bị chọc thủng đâu. Nếu vẫn không được thì không lấy họ Dương, chọn đại cái tên nào đó.

Trên mặt Dương Hạo Nhiên lộ rõ dao động, hiển nhiên bị lời nói của Tần Dương đánh động tiếng lòng. Có ai không muốn ở chung lâu với cháu trai, cháu gái của mình? Nếu được nghe hai người gọi một tiếng ông nội thì càng vui vẻ thỏa mãn.

- Sẽ không bị lộ chứ?

Dương Hạo Nhiên lúc này chẳng có chút dáng vẻ bình tĩnh của cường giả Chí Tôn, ngược lại như một ông già bình thường, không lên mặt bề trên, không thiếu kiên nhẫn.

Tần Dương trêu đùa:

- Thế giới này có rất nhiều người họ Dương, người sợ cái gì? Trừ phi bà nội Đinh cho họ xem hình của người, miễn là đừng giới thiệu tên thì ai biết người là ai? Người là trưởng bối, chẳng lẽ họ sẽ hỏi tỉ mỉ tận gốc rễ sao?

Dương Hạo Nhiên ngẫm lại thấy cũng đúng, thế là hào sảng gật đầu, nói:

- Vậy được, dù sao lúc trước đã nói đến địa bàn Trung Hải, mọi thứ nghe theo con sắp xếp, Con nói làm sao thì làm như vậy đi.

Dương Phỉ Nhi nhanh chóng trở lại, thay đồ y tá thành đồ thường.

- Tôi đã xin phép y tá trưởng, các đồng nghiệp trực thay tôi rồi. Làm phiền hai người đợi lâu, chúng ta có thể đi!

Tần Dương hỏi đùa:

- Xem ra các y tá trong tổ y tá rất thân thiết với nhau nhỉ?

Dương Phỉ Nhi mím môi cười nói:

- Đúng rồi, chúng tôi như một gia đình lớn, như hôm nay kẹt công chuyện thì mọi người sẽ hỗ trợ trực ban thay, sẽ không hỏng việc.

Tần Dương cười đứng lên:

- Rồi, chúng ta đi nào.

Dương Phỉ Nhi nhìn sang Dương Hạo Nhiên:

- Vị lão tiên sinh này cũng đi chung à?

Tần Dương cười nói:

- Ừ, ông hơi tò mò việc trong đoàn phim, nói là lớn tuổi như vậy nhưng chưa từng xem người ta quay phim như thế nào, nên muốn đi

xem.

Dương Phỉ Nhi ồ lên:

- Lúc nãy tôi còn nghĩ lão tiên sinh không khỏe, sợ đi nhiều sẽ tăng thêm bệnh.

Ánh mắt Dương Hạo Nhiên hiền từ nhìn Dương Phỉ Nhi:

- Cô bé có tấm lòng tốt bụng, đừng lo, ta không sao.

Dương Phi Nhi nhoẻn miệng cười, nhìn về hướng Tần Dương ở bên cạnh:

- Tần Dương vốn là bác sĩ giỏi nhất, nếu lão tiên sinh có ốm đau gì thì trực tiếp tìm Tần Dương chắc chắn có thể giải quyết được hết. Anh ấy mà nói khỏe thì chắc chắn sẽ không sao.

Dương Hạo Nhiên nhìn cháu gái của mình, ánh mắt trìu mến:

- Ừm, nhưng cậu ta cũng nói nên đi bệnh viện có thiết bị làm kiểm tra mới càng tiện xác nhận chẩn đoán của cậu ta. Ta có nghe nói y thuật của cậu ta thần kỳ, chứ không thì ta đã không kêu cậu ta cùng đến bệnh viện.

Tần Dương cười lên tiếng ngắt ngang cuộc nói chuyện của hai ông cháu:

- Đã xin phép được rồi thì chúng ta đi ngay bây giờ nào, đến chỗ điện ảnh truyền thông, chắc phần quay hôm nay chưa xong, chúng ta có thể xem họ đóng phim thế nào, xem trạng thái công tác của anh trai cô.
Bình Luận (0)
Comment