Chương 1564: Chống lưng
Đoàn phim đang quay ở khu điện ảnh truyền thông Trung Hải, trong tập một series phim Binh Vương Siêu Phàm hầu hết quay ở Myanmar, nhưng có số ít tình tiết phát sinh trong Trung Quốc, nên bọn họ sẽ quay những phần đó trước rồi mới bay đi Myanmar.
Lúc ba người Tần Dương đến đoàn phim, điện thoại cho trợ lý của Lý Tư Kỳ, Lý Hồng. Chốc lát sau, Lý Hồng đi ra dẫn ba người Tần Dương vào đoàn phim.
Đoàn đang quay phim, mọi người bận rộn, Lý Tư Kỳ mặc đồ nữ đặc công diễn trước máy quay.
Tần Dương quét mắt qua, bắt gặp Dương Đào, hắn ta đứng cách đạo diễn không xa, tập trung tinh thần nhìn vào sân diễn, tay cầm cái bảng nhỏ.
Tần Dương không làm kinh động nhân viên quay phim, lặng lẽ bước lại gần quan sát.
- Đó, anh của cô đang ở bên kia.
Tần Dương và như chỉ cho Dương Phỉ Nhi xem, nhưng thật ra là chỉ chỗ Dương Đào cho Dương Hạo Nhiên thấy.
Dương Hạo Nhiên nhìn Dương Đào, xem bộ dạng làm việc nghiêm túc của hắn ta, trên mặt lộ nét mừng.
Trước đó Dương Hạo Nhiên đã tìm hiểu tình huống, đứa cháu trai này không khiến người bớt lo chút nào, không trầm ổn được làm việc lông bông, giờ xem ra đang làm việc rất nghiêm túc, trong lòng Dương Hạo Nhiên càng cảm kích Tần Dương nhiều hơn.
Là một cường giả Chí Tôn, Dương Hạo Nhiên gần như không có ham muốn cá nhân, cho dù có chuyện gì thì cũng có thể tự mình làm, nhưng hắn ta không yên lòng con cháu của mình, xem như một loại ràng buộc.
- Dương Hạo Nhiên không nói chuyện, lẳng lặng đứng bên cạnh nhìn tất cả.
- Cắt!
Cùng với tiếng hét của đạo diễn, trường quay phim yên tĩnh thoáng chốc ồn ào.
Lý Hồng chạy nhanh qua báo cho Lý Tư Kỳ biết Tần Dương đã đến. Mắt Lý Tư Kỳ sáng ngời, cười tươi bước nhanh đến chỗ Tần Dương.
- Tần Dương, sao có rảnh tới đây vậy?
Tần Dương cười nói:
- Tôi đến thăm công tác, xem coi chị có làm biếng không.
Lý Tư Kỳ liếc xéo Tần Dương:
- Tôi nghiêm túc trăm phần trăm nhé, làm biếng hồi nào. Cậu tưởng tôi giống như cậu, làm chưởng quầy phủi tay à?
Tần Dương cười hỏi:
- Các người còn quay trong bao lâu nữa?
- Sắp xong rồi, còn hai màn ảnh, nếu thuận lợi thì khoảng hai mươi phút.
Tần Dương gật đầu, nói:
- Vậy chị đi làm việc đi, mặc kệ tôi, buổi tối cùng ăn cơm.
Lý Tư Kỳ mắt sáng long lanh, vẻ mặt hớn hở nói:
- Tốt! Lại có dịp ăn sạch ví nhà giàu rồi. Lát gặp lại, tôi đi làm chuẩn bị.
Tần Dương cười khen:
- Đi đi, chị mặc bộ đồ này xinh đấy.
Lý Tư Kỳ cười tủm tỉm đáp lại:
- Tôi cũng thấy vậy, anh tự hiên ngang, ha ha!
Tiếng nói chuyện của Lý Tư Kỳ và Tần Dương hấp dẫn người khác, người xung quanh đều nhận ra hắn. Đạo diễn lại gần chào hỏi, tuy làm đạo diễn ở trong trường quay nói một thì không nói hai, nhưng Tần Dương là ông chủ, là người đầu tư.
Dương Đào đi theo, chờ đạo diễn nói chuyện xong mới lại gần cười chào:
- Tổng giám đốc Tần!
Tần Dương cười nói:
- Hôm nay tôi đi bệnh viện gặp em gái của anh nên tiện đường cùng nhau lại đây thăm công tác. Sao rồi? Mấy ngày nay làm việc thế
nào?
Nét mặt của Dương Đào hơi hưng phấn nói:
- Khá tốt, cảm giác Có rất nhiều thứ đáng giá học tập. Tổng giám đốc Tần hãy yên tâm, tôi sẽ không khiến tổng giám đốc Tần thất vọng.
Tần Dương cười nói:
- Cố gắng học, về sau Có rất nhiều cơ hội. À, đêm nay cùng ăn cơm.
Dương Đào ngây ra, giây sau vui vẻ đồng ý:
- Được, cảm ơn tổng giám đốc Tần!
Tần Dương khoát tay:
- Anh đi làm việc đi, chờ hết bận chúng ta ăn cơm rồi trò chuyện sau.
- Được, vậy các người ngồi chờ chút.
Dương Đào trở về bên cạnh đạo diễn, phát hiện nhiều người xung quanh đều nhìn mình với ánh mắt tràn ngập hâm mộ. Ngay cả đạo diễn cũng cười hỏi:
- Tiểu Dương, cậu quen với tổng giám đốc Tần à?
Dương Đào trả lời khiêm tốn:
- Đạo Diễn Chu, tôi được vào đoàn phim là nhờ tổng giám đốc Tần cho, tổng giám đốc Tần dặn tôi vào đoàn phải chăm chỉ học hỏi mọi người.
Đạo diễn Chu cười tủm tỉm nói:
- Vậy cậu cần học nghiêm túc vào, có tổng giám đốc Tần chăm sóc thì tương lai tươi sáng.
Dương Đào khiêm tốn nói:
- Tôi là người mới, cái gì cũng không biết, cần nhờ đạo diễn Chu chỉ dẫn nhiều thứ.
Đạo diễn Chu cười nói:
- Công việc trong đoàn phim nói phức tạp thì phức tạp, nói đơn giản cũng đơn giản, chỉ cần chịu học thì rất nhanh sẽ hiểu, cố lên!
- Rõ thưa đạo diễn Chu, tôi sẽ cố gắng!
Dương Đào cung kính nói, trong lòng vô cùng hưng phấn.
Tuy mình làm trợ lý đạo diễn nhưng trước đó đạo diễn Chu không thân thiện với mình như vậy, vì mình là người mới, nhiều chuyện đều không hiểu, khá nhiều người bất mãn với mình, cảm thấy mình không biết gì sao xứng làm trợ lý đạo diễn. Nhưng Tần Dương vừa đến, những người này nhìn mình với ánh mắt khác hẳn.
Chẳng còn ánh nhìn xoi mói, bất mãn nữa, chỉ còn lại hâm mộ, vì mọi người đều nghe thấy đối thoại của Tần Dương và mình, Tân Dương kêu mình buổi tối cùng đi ăn cơm, còn có siêu sao Lý Tư Kỳ và đạo diễn đi chung, không phải ai đều được mời cùng ăn bữa cơm này.
Tin tưởng bắt đầu từ giây phút này, Công tác của mình trong đoàn phim sẽ suôn sẻ hơn.
Tần Dương cố ý chống lưng cho Dương Đào, nhưng với điều kiện là hắn ta cố gắng học tập, có năng lực, chứ không thì lần sau không có chỗ cho hắn ta làm việc trong đoàn phim, càng không nói tới quản lý, tiền đồ gì đó.
Tần Dương nể mặt Dương Hạo Nhiên nên giúp đỡ Dương Đào, nhưng không phải giúp vô điều kiện. Nếu Dương Đào sống bê tha được chăng hay chớ, nếu hắn ta chỉ muốn có tiền, chẳng lẽ Dương Hạo Nhiên thiếu tiền? Dương Hạo Nhiên trực tiếp đưa tiền cho Dương Đào là được, hoặc mình ném một mớ tiền cho hắn ta cũng được. Nhưng đây không phải kết quả mà Dương Hạo Nhiên muốn.
Dương Hạo Nhiên hy vọng trông thấy cháu trai, cháu gái trở thành người cố gắng Công tác, tích cực leo lên trên, chứ không phải loại người ăn bám cha mẹ, suy nghĩ lệch lạc, lười biếng.
Chưa đầy nửa tiếng, công tác hiện trường quay phim đã xong xuôi. Tần Dương mới đạo diễn Chu Cương, diễn viên nam, nữ chính và Dương Đào cùng đi ăn cơm chiều. Người được mời đều vui vẻ đồng ý, dù sao không chỉ là người đầu tư, còn là thần tượng toàn dân.
Bọn họ diễn bộ phim quân nhân Trung Quốc chiến đấu vì vinh dự, là Tần Dương liều mạng vì vinh dự của Trung Quốc chiến đấu ở Hàn Quốc, Nhật Bản.
- Hắn mới là thần tượng thật sự!
Tần Dương giới thiệu Dương Hạo Nhiên là một vị trưởng bối của mình, mọi người gọi một tiếng Dương lão. Dương Hạo Nhiên cười hiền hòa, không nói nhiều, chỉ hưởng thụ khoảng thời gian thích ý ăn cơm cùng cháu trai, cháu gái, ngẫu nhiên nói vài câu với Dương Phỉ Nhi ngồi cạnh mình, trong lòng sung sướng.
Dù hai người gọi mình là Dương lão chứ không phải ông nội, nhưng cùng nhau ăn cơm, trò chuyện đã làm Dương Hạo Nhiên vô cùng
thỏa mãn.
Một bữa cơm khách và chủ cùng vui, Tần Dương lái xe đưa Dương Phỉ Nhi về nhà. Dương Hạo Nhiên nhìn tòa cao ốc khu dân cư, nét mặt phức tạp, vì hắn ta biết vợ trước Đinh Thục Nghi cũng sống ở đây.
Dương Hạo Nhiên nhìn một lúc rồi nghiêng đầu, nét mặt thổn thức nói:
- Đi thôi, hôm nay cảm ơn con, có con trông nom bọn họ thay ta, làm ta yên lòng.