Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1554 - Chương 1565: Chênh Lệch Tỷ Lệ Đền

Chương 1565: Chênh lệch tỷ lệ đền
 

- Hôm nay cậu không phải cố ý đến thăm công tác của tôi đúng không?

Tần Dương đưa Dương Hạo Nhiên về khách sạn, nhìn hắn ta xuống xe đi xa rồi mới lấy di động ra, thấy tin nhắn của Lý Tư Kỳ.

Tần Dương cười cười, tùy tay nhắn lại:

- Ừ, tôi đến xem Dương Đào.

Rất nhanh, điện thoại của Tần Dương reo chuông, hắn thuận tay bấm nút nghe.

- Quay phim cả ngày rồi còn chưa nghỉ ngơi à?

Lý Tư Kỳ cười khúc khích nói:

- Đang buồn đây, không ngủ được.

Tần Dương tò mò hỏi:

- Tại sao buồn?

Lý Tư Kỳ giả vờ hậm hực nói:

- Người tôi thích đến, kết quả ăn cơm xong không thấy bóng dáng, chưa kịp nói chuyện hai câu, cậu nói xem có buồn không?

Tần Dương cười nói:

- Ồ, thế à, đúng là buồn thật. Chờ qua vài ngày tôi hết bận, tìm thời gian rảnh mời chị ăn cơm xin lỗi được chưa?

Lý Tư Kỳ nhoẻn miệng cười, trong giọng nói có chút rộn ràng:

- Tốt, cậu hứa rồi đấy, không được chơi xấu. Nhưng cậu nhớ tranh thủ nhanh chút, vài ngày nữa chúng tôi sẽ quay xong cảnh trong nước, sắp đi Myanmar, chuyến đi này ít nhất mất một, hai tháng.

Tần Dương hứa hẹn:

- Được rồi, chắc chắn sẽ trước lúc chị đi.

- Hứa nhé. À mà tại sao cậu đặc biệt đến thăm Dương Đào kia? Trông anh ta không giống như bạn bè của cậu.

Tần Dương trả lời đơn giản:

- Một người bạn của tôi nhờ vả chăm sóc hai anh em bọn họ, lúc trước anh ta làm việc đều không ổn định, tôi tiện đường đi qua xem anh ta làm việc thế nào. Đã được người nhờ vả thì phải làm cho tới chốn.

- À, ra là vậy. Tuy không tiếp xúc nhiều nhưng trông anh ta khá thông minh, hơi láu cá chút nhưng rất hợp lăn lộn trong đoàn phim, huống chi có cậu hôm nay đến chống lưng, miễn là anh ta không tự mình xằng bậy thì ai đều sẽ nể mặt hai phần, sau này dễ lăn lộn trong đoàn phim.

Tần Dương khẽ ừ:

- Tôi lo anh ta là người mới vào bị bài xích, bản thân không chịu đựng được nên mới đi một chuyến.

- Um!

Lý Tư Kỳ khẽ ừ, im lặng hai giây, bỗng nhiên nhẹ giọng nói:

- Tiểu ca ca, tôi hơi nhớ cậu.

Trái tim Tần Dương nóng lên, nếu là ngày thường có lẽ hắn đã xoay tay lái trực tiếp đến chỗ Lý Tư Kỳ, nhưng mai là ngày sư phụ và Lục Thiên Sinh so tài, không ai biết ngày mai sẽ xảy ra tình huống gì, hắn phải nghỉ ngơi dưỡng sức để còn giải quyết chuyện của ngày mai.

- Ngày mai sư môn của tôi có chuyện quan trọng, nên không đến chỗ chị được, đợi hết bận rồi tôi sẽ liên hệ với chị.

Lý Tư Kỳ nghe lời nói của Tần Dương, biết hắn đã nói như vậy là có chuyện quan trọng, nên không nói nhiều nữa, dứt khoát nói:

- Nếu ngày mai có chuyện quan trọng thì cậu mau về nghỉ đi, ngày mai mới có tinh lực, và nhớ chú ý an toàn.

- Ừ, chị cũng đi ngủ sớm, lần sau gặp.

Tần Dương cúp máy, nhớ lúc ăn cơm xong chia tay, Lý Tư Kỳ liếc trộm mình bằng ánh mắt lưu luyến, và giọng thỏ thẻ của cô, hắn thầm thở dài.

Khó nhận nhất là tình của mỹ nhân.

Tần Dương sững sờ nhìn màn hình vài giây rồi buông di động xuống, khởi động xe lái hướng biệt thự của sư phụ.

Sáng ngày thứ hai, nhóm Tần Dương ăn sáng xong cưỡi xe đi chỗ So tài, cũng là nơi Tần Dương và Tư Đồ Hương từng so tài.

Lục Thiên Sinh quyết định địa điểm, có lẽ hắn ta cảm thấy lần trước mất mặt tại chỗ này nên định lấy lại sĩ diện ngay tại đây.

Khi nhóm Tần Dương đến nơi đã có mặt ít nhất hơn trăm người. Trông thấy một trong hai bên so tài, tông chủ Ấn Môn đương thời Mạc Vũ xuất hiện, mắt nhiều người rực sáng.

- Mạc tiên sinh!

- Mạc tiên sinh, hôm nay Cố lên!

Ẩn Môn kết bạn khắp thiên hạ, người đến đây hôm nay dù không phải bạn bè thì phần lớn là từng quen biết. Mạc Vũ vừa xuống xe đã được nhiều người nghênh đón, nhiệt tình chào hỏi.

Mạc Vũ mỉm cười trò chuyện với mọi người, Tần Dương đi theo sau lưng hắn ta thì quan sát bốn phía.

Người xúm lại chào hỏi, cổ vũ Mạc Vũ chỉ là một nhóm nhỏ trong đám đông, đa số người giữ trạng thái đứng xa xem, nhưng cũng sẽ không theo phe Lục Thiên Sinh, nhiều người đơn thuần đến xem cuộc vui.

Tuy chỉ là cuộc so tài của Mạc Vũ và Lục Thiên Sinh, nhưng hai người là thiên chi kiêu tử một thế hệ, tựa như Triệu Thanh Long, Vân Bạch Linh ngày nay vậy. Hai người còn trẻ tuổi đã đến đỉnh phong Siêu Phàm, thậm chí có khả năng bước vào Thông Thần cảnh, chỉ riêng phần thực lực này đã khiến mọi người khâm phục chú ý.

Tần Dương thấy cảnh quen thuộc trong một góc sân, có người dựng bàn cá cược, các dụng cụ như máy vi tính, trước mặt họ dựng một

cái bảng to.

Nơi đặt cược.

Lục Thiên Sinh thắng: Tỷ lệ đền 1: 1.2

Thế hòa: Tỷ lệ đền 1: 10

Mạc Vũ thắng: Tỷ lệ đền 1: 5

Tần Dương hơi nhưởng cao chân mày, những người này đều không xem trọng sư phụ, tỷ lệ đền một chia bốn, còn Lục Thiên Sinh thắng thì chỉ một phầy hai, tức là cược một tệ, nếu Lục Thiên Sinh thắng thì chỉ lấy về một tệ hai hào, tức là chỉ có thể thắng hai mao tiền, được hai mươi phần trăm.

Long Nguyệt cũng thấy tấm bảng kia, trong mắt ánh lên tia tức giận:

- Tiểu Tân, xem ra những người này đều không xem trọng sư phụ của con!

Giọng của Long Nguyệt hơi lạnh, không chút che giấu tức giận.

- Sư nương đừng giận, chỉ là ván cược thôi mà, nếu nhà cái dám mở ván cược thì tự nhiên sẽ nhận đặt cược, lát nữa con đi cược ít tiền, kiếm chút tiền tiêu vặt.

Long Nguyệt nghiêng đầu nhìn Tần Dương, ánh mắt vui mừng:

- Ta chỉ bực dáng vẻ của đám người Lục gia, bây giờ bên ngoài đều không xem trọng sư phụ của con, con định cược bao nhiêu tiền?

Tần Dương hơi kinh ngạc hỏi:

- Dáng vẻ của người Lục gia?

Long Nguyệt bĩu môi hướng chỗ đặt cược:

- Những người kia đều là Lục gia.

Tần Dương thông não ngay:

- Đây là Lục gia đặt ván cược, hừm, bọn họ rất tin tưởng!

Long Nguyệt cau mày, mắt đượm nỗi sầu. Không ai ngốc, Lục gia đã mở bàn cược, đạt tỷ lệ đền của Mạc Vũ lên cao như vậy, tỷ lệ đền của Lục Thiên Sinh thì thấp đến thế là muốn du người ta đặt cược nhiều cho Mạc Vũ, nói lên bọn họ tin tưởng trăm phần trăm vào phần thắng của Lục Thiên Sinh.

Tần Dương hơi híp mắt lóe tia sáng lạnh:

- Sư phụ liều mạng trên sân, con làm đồ đệ nên ủng hộ hết mình. Con sắp làm hạng mục, vừa lúc thiếu chút vốn, thế thì cá cược một phen, cược năm trăm triệu, liều một phen, đổi xe đạp thành xe phân khối lớn!

Mắt Long Nguyệt lộ tia giật mình:

- Con rất tin tưởng vào sự phụ mình, nhưng sư phụ của con cũng không nắm chắc. Với tính cách của Lục Thiên Sinh thì chắc đột phá rồi mới đưa ra khiêu chiến, Con cũng biết rồi, xác suất thắng của hắn đúng là cao rất nhiều.

Tần Dương trả lời dửng dưng:

- Nếu sự phụ thua thì con thua theo, mất ít tiền không đáng gì. Vừa lúc gần đây con đi mỹ đánh bài thắng người ta, dù sao là tiền thắng bài, có thua cũng không đau lòng. Còn nếu sư phụ thắng thì... he he, cho bọn họ đau lòng chết!
Bình Luận (0)
Comment