Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1555 - Chương 1566: Nhân Vật Lớn

Chương 1566: Nhân vật lớn
 

Liên tục có người lên đỉnh núi, có người lái xe lên, có người đi bộ. Số người lên núi càng lúc càng nhiều, tiếng người ồn ào, hơi náo nhiệt.

Nhóm La Khiếu Thiên xuất phát từ biệt thự, anh em Dương Hạo Nhiên, La gia, Hoắc Hiên, Hàn Phong thì đi từ khách sạn. Nhóm người Lam Linh Vũ, Trang Mộng Điệp, Hàn Thanh Thanh cũng được Tư Đồ Hương nước bằng xe đưa đến tận hiện trường.

Tư Đồ Hương sớm kêu người chở một chồng ghế xếp lên núi, tuy không bằng ghế sofa thoải mái

nhưng không đến mức để người đến cổ vũ ủng hộ Mạc Vũ ngồi bệch dưới đất, nên một mặt đất trống rộng rãi bày đầy ghế xếp màu

xanh.

Hiển nhiên Lục gia cũng đã sớm chuẩn bị, cũng bày nhiều ghế xếp phía đối diện phe Ấn Môn, nhưng ghế xếp của bọn họ có vải màu đỏ, hình thành đối lập rõ ràng với phe màu xanh.

Nhóm người tu hành leo lên đỉnh núi xem tình hình hai bên thì hiểu ngay là chỗ cho người ủng hộ hai phe, nếu mình ngồi vào địa bàn của ai thì tự nhiên xếp vào phe ủng hộ người đó, phía đối diện tự nhiên là đối thủ.

Có người không chút do dự đi hướng phe của Mạc Vũ, trò chuyện một lúc rồi ngồi vào dãy ghế màu xanh. Cũng có người dứt khoát đi hướng Lục gia, ngồi vào dãy ghế màu đỏ.

Có khá nhiều người ủng hộ hai phe, nhưng so sánh thì bên phe màu đỏ của Lục gia đông hơn chút, dù sao Lục gia là gia tộc người tu hành động thành viên, Còn Ẩn Môn thì một mạch đơn truyền, từ trên xuống dưới chỉ có ba người, tính luôn ẩn thị thì được sáu người, vòng giao tế hẹp hơn một chút là bình thường.

Phe màu đỏ của Lục gia tuy đông người hơn, nhưng trong phe màu xanh không thiếu tại to mặt lớn, nhiều người là tộc trưởng hoặc môn chủ, trưởng lão của gia tộc hoặc môn phái người tu hành, khiến nhiều hậu bối người tu hành mắt sáng rực nhìn họ.

Trường hợp lớn!

Mạc Vũ ngồi trên ghế, nhắm mắt dưỡng thần. Còn đệ tử Tần Dương thì thay mặt sư phụ đón khách. Tư Đồ Hương đi theo bên cạnh Tần Dương, giúp đỡ tiếp đãi khách.

Tần Dương từng trưng cầu ý kiến của Tư Đồ Hương, Lục Thiên Sinh từng là sư phụ của cô, nếu Cô thấy trong lòng khó chịu thì có thể không có mặt, không sao cả, nhưng cô dứt khoát từ chối hắn.

- Tôi là ẩn thị của anh, người hầu của anh, cũng là người đàn bà của anh, lúc này sao có thể trốn đi? Miệng nằm ở trên người bọn họ,

bọn họ muốn nói sao thì kệ họ, tôi không quan tâm!

Lôi Kiến Quân mang theo Dư Quang Thành, Lệ Quân Di đến.

Cha Con Yến Vân Sinh đến.

Diêm lão đến.

Chu lão phu nhân đến!

Lúc trước Tần Dương và Tư Đồ Hương so tài tại đây, Mạc Vũ trở về, lần đầu tiên công khai lộ mặt ở Trung Hải, khi ấy có nhiều người lớn

tuổi tóc bạc phơ đến, bọn họ đều là người năm xưa nhận ân huệ từ Mạc Vũ, cùng đến hoan nghênh Mạc Vũ trở về, và cũng để cổ vũ cho

đệ tử của Mạc Vũ.

Hiện giờ đôi đối thủ số phận Mạc Vũ và Lục Thiên Sinh lại mặt đối mặt, dùng nắm đấm quyết ra thắng thua, những người này tự nhiên sẽ không đứng xa xem, bọn họ một lần nữa dứt khoát đứng ra, lên tiếng ủng hộ Mạc Vũ.

Có lẽ bọn họ không cách nào ra sân thay Mạc Vũ, nhưng bọn họ dùng lời nói và việc làm của mình báo cho người Lục gia biết rằng đừng tưởng Lục gia đông người nhiều tài sản thì có thể ăn hiếp người, Mạc Vũ cũng có người ủng hộ!

Những người lớn tuổi này không phải người bình thường, tuy đa số vì lớn tuổi nên không quản việc nữa nhưng bọn họ là trụ cột của gia tộc lớn hoặc nhà quyền quý buôn bán lớn, bọn họ nói một câu là nguyên gia tộc răm rắp nghe theo.

Tần Dương vừa tiếp đãi những vị khách này vừa thầm cảm thán quan hệ cá nhân của sư phụ quá khủng.

Những người này không chỉ có người Trung Hải, còn có người Kinh Thành, họ đến từ bốn phương trời, có lẽ ngồi máy bay mấy tiếng đồng hồ mới tới Trung Hải, nhưng họ vẫn sẵn lòng đến đây.

Bọn họ không phải tới xem cuộc vui, họ đến để ủng hộ, Cổ vũ cho Mạc Vũ!

Một chiếc xe hơi Audi chậm rãi đậu ở lối vào núi, một ông già tóc bạc khoảng sáu mươi tuổi mặc đồ tây đơn giản chậm rãi bước lên núi hoang, một người đàn ông đeo kính đi theo phía sau, cầm cặp công tác, dường như là trợ lý.

Ông già tóc bạc đi lên núi hoang, nhìn cảnh tượng náo nhiệt trước mắt, mở miệng cảm thán:

- Thật là náo nhiệt!

Người đàn ông đeo kính đi phía sau nhanh chóng quét mắt bốn phía, nhỏ giọng nói:

- Thư ký, Mạc tiên sinh ở bên trái.

Ông già tóc bạc khẽ ừ, xoay người cất bước đi hướng pha màu xanh chỗ Mạc Vũ, chưa tới gần thì trong đám người đã vang lên tiếng kêu khe khẽ.

- Triệu Hâm!

- Đó là thư ký Triệu Hâm mà, ông ta cũng đến!

- Có cần làm rầm rộ vậy không? Ông ta cũng đến, xem phương hướng ông ta đi thì chắc tới chỗ Mạc Vũ, không lẽ đến ủng hộ Mạc Vũ?

Trong phe màu xanh, Yến Vân Sinh kinh ngạc đứng lên:

- Lão Triệu, cậu cũng tới?

Ông già tóc bạc Triệu Hâm mỉm cười nói:

- Thì cậu cũng đến đây, ta tới gặp bạn cũ.

Tần Dương không quen ông già, nhưng vẫn bước nhanh tiến lên nghênh đón:

- Triệu lão tiên sinh khỏe, con là Tần Dương, đệ tử của Mạc Vũ, cảm tạ tiên sinh đã đến. Mời tiên sinh ngồi nghỉ ngơi một chút, sư phụ đang tịnh tâm chuẩn bị cho cuộc so tài sắp đến.

Người đàn ông đeo kính phía sau Triệu Hâm cau mày, mắt lóe tia không vui, nhưng không mở miệng.

Triệu Hâm mỉm cười đánh giá Tần Dương, cười khẽ nói:

- Ta biết con, đã ở Hàn Quốc, Nhật Bản dương oai nước ta, anh hùng thiếu niên. Nghe nói lúc con so tài với cao thủ y thuật người Nhật từng khiến người chết sống lại phải không?

Tần Dương khiêm tốn nói:

- Bệnh nhân kia trong tình trạng chết giả, con dùng kim châm cứu kích thích sức sống của người đó khiến họ tỉnh lại, chứ nếu chết thật

thì ai có thể cứu về?

Triệu Hâm nhẹ giọng cảm thán:

- Sư phụ của các người đúng là y thuật như thần, tất nhiên người đó chết giả, nhưng nếu không có y thuật cao siêu của hai sư phụ và đồ đệ thì có lẽ không phải chết giả mà là chết thật. Ngày xưa Mạc tiên sinh đã làm được, hiện giờ con cũng làm được, có thể thấy con đã kế thừa y thuật siêu đẳng của hắn, Mạc tiên sinh có người nối nghiệp rồi.

Tuy Tần Dương không quen Triệu Hâm nhưng nghe đối thoại giữa Yến Vân Sinh và Triệu Hâm thì đoán được chắc là người quen của Yến Vân Sinh, cũng có thể là bạn bè cũ của sư phụ hoặc từng được sư phụ giúp.

- Mời Triệu lão tiên sinh ngồi, bây giờ sư phụ không cách nào tiếp đãi mọi người, chờ kết thúc cuộc so tài này sư phụ sẽ cùng các vị tâm

sự sau.

Triệu Hâm khoát tay:

- Mặc kệ ta, Con bận việc của mình đi, ta chỉ đến xem, cổ vũ cho Mạc tiên sinh.

Tần Dương sắp xếp Triệu Hâm ngồi cạnh Yến Vân Sinh, phát hiện người ngồi xung quanh Yến Vân Sinh đều nhìn Triệu Hâm với ánh mắt hơi kính sợ, khiến hắn thầm tò mò, Có vẻ như Triệu lão tiên sinh là ông lớn nào đó, không biết có thân phận là gì.
Bình Luận (0)
Comment