Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1556 - Chương 1567: Chuyện Gì Thế Này

Chương 1567: Chuyện gì thế này
 

Tần Dương tiếp đãi các vị khách xong xuôi cũng đã gần mười giờ, hắn nhìn thoáng qua phía đối diện, khá nhiều người Lục gia đến, nhưng Lục Thiên Sinh còn chưa tới.

Tần Dương nhìn chỗ đặt cược, còn nhiều người tụ tập ở đó, hắn quay đầu nhìn Tư Đồ Hương lại ngồi xuống cạnh mình:

- Đặt cược chưa?

Vẻ mặt Tư Đồ Hương bình tĩnh trả lời:

- Rồi, mua một tỷ:

Tần Dương ngây người?

- Một tỷ?

Tư Đồ Hương bình thản giải thích:

- Anh năm trăm triệu, tôi năm trăm triệu.

Tần Dương đã hiểu, sâu thẳm nhìn Tư Đồ Hương:

- Làm tốt lắm.

Tư Đồ Hương quay đầu liếc nhìn Tiêu An Tâm đứng cạnh Mạc Vũ trò chuyện với mấy ông già, nhẹ giọng bổ sung thêm:

- Chú Tiêu cũng mua một tỷ.

Tần Dương mỉm cười nói:

- Chú Tiêu có tiền, một tỷ chỉ như mưa bụi đối với chú, vậy cộng lại là hai tỷ. Lục gia gan thật, nếu bị thua thì họ sẽ phải đền mười tỷ!

Vẻ mặt Tư Đồ Hương bình tĩnh nói:

- Có lẽ ở trong mắt bọn họ thì chúng ta dâng tiền cho họ.

Tần Dương biết xác suất thắng của Mạc Vũ không lớn, nhưng làm đệ tử thì phải ủng hộ sư phụ, thua thì cứ thua, tiền giấy mà thôi, tuy Ẩn Môn ít người nhưng có nhiều nhất là tiền.

Tần Dương nhỏ giọng nói:

- Sẽ không bị sư phụ biết chứ?

Tư Đồ Hương gật đầu, nói:

- Không, bên chú Tiêu cũng lén mua.

Tần Dương thở phào một hơi:

- Vậy thì tốt rồi.

Tần Dương cược cho sự phụ là vì ủng hộ sư phụ, dù biết rõ thua tiền hắn vẫn quyết đặt cược. Nếu Mạc Vũ thua, vậy thua thêm ít tiền chẳng sao cả, còn nếu thắng sẽ là niềm vui bất ngờ, một đền năm, chắc hẳn có thể làm Lục gia đau thắt ruột gan.

Tần Dương không muốn cho sự phụ biết việc này, hắn không mong ảnh hưởng phát huy của sư phụ, nếu thật sự không đánh lại, nên nhận thua cứ nhận thua, chứ không phải liều mạng vì thắng tiền cược.

Tiêu An Tâm đi tới, tuy hắn ta là người thường nhưng cơ hồ quen biết tất cả mọi người, dù sao là ẩn thị của Mạc Vũ, có nhiều chuyện đều qua tay hắn ta. Lúc Mạc Vũ giao tiếp với những người này thì Tiêu An Tâm cũng tham dự, có nhiều lúc hắn ta là người phát ngôn của Mạc Vũ.

Tần Dương là đệ tử của Mạc Vũ, nên hôm nay Tiêu An Tâm không giành việc của hắn mà chỉ làm nhân viên phụ trợ, giúp đỡ hắn tiếp đãi các khách đến cổ vũ.

- Triệu thư ký từ xa xôi cất công đến tận đây, Triệu thư ký thật là có lòng!

Tần Dương nhìn Tiêu An Tâm chuyên môn chào hỏi ông già tóc bạc Triệu Hâm, hơn nữa ngôn ngữ vô cùng khách khí càng làm hắn tò mò hơn.

Chờ hai người chào hỏi nhau xong, Tần Dương thừa dịp không người bước lại gần Tiêu An Tâm, hỏi nhỏ:

- Chú Tiêu, Triệu thư ký kia là ai? Hình như lại lịch rất lớn?

Tiêu An Tâm nhỏ giọng nói:

- Ngày xưa Mạc tiên sinh giao tiếp với Triệu thư ký thì ông ta là một quan chức cấp trung của thành phố Trung Hải, sau này đường làm quan thăng tiến, từng làm nhân vật số một của thành phố Trung Hải, sau này lại được điều sang làm nhân vật số một tỉnh Hắc Giang, giờ làm việc ở trung ương. Nếu con thường chú ý tình hình chính trị thời sự thì sẽ thường thấy mặt Triệu thư ký, có lẽ mấy năm nữa Triệu thư ký sẽ tiến thêm một bước.

Tần Dương xoe tròn mắt lộ vẻ giật mình. Từng làm nhân vật số một của Trung Hải và tỉnh Hắc Giang, cấp bậc gì thế này. Dù Tần Dương không mấy quan tâm tình hình chính trị thời sự nhưng cũng biết người có lý lịch như vậy mà vào trung ương thì cuối cùng sẽ đến độ cao

Cỡ nào.

Nhân vật lớn như thế mà cũng đến cổ vũ cho sự phụ!

Tần Dương không kìm được hỏi:

- Ông ấy quen biết với sự phụ hay là... ?

Tiêu An Tâm nhìn bốn phía rồi mới khẽ giải thích:

- Mạc tiên sinh từng cứu mạng của Triệu thư ký. Khi ấy Triệu thư ký đột ngột bị bệnh, trong bệnh viện không cứu về được, tim ngừng đập, bác sĩ đã tuyên bố giờ chết. Mạc tiên sinh tình cờ gặp phải việc này, dùng châm Quan Âm cứu về, xem như chết đi sống lại. Từ khi được cứu sống, Triệu thư ký xem Mạc tiên sinh là ân nhân cứu mạng, tuy vì thân phận hai bên nên không thể thường xuyên liên hệ nhưng đến ngày lễ ngày Tết Triệu thư ký sẽ tự mình gọi điện thoại hỏi thăm Mạc tiên sinh.

Tần Dương đã hiểu, thì ra là vậy.

Hèn gì lúc nói chuyện với mình thì Triệu Hâm nhắc đến chuyện cứu sống người chết, thì ra là người năm xưa được sự phụ kéo về từ cõi chết. Nói vậy thì sư phụ có ơn cứu mạng với Triệu Hâm, nên hôm nay Triệu Hâm mới tới chỗ này Cổ vũ cho sự phụ.

Có lẽ vì thân phận nên Triệu Hâm sẽ không nói rõ ra, nhưng Triệu Hâm đã ngồi tại chỗ này cũng đủ chứng minh nhiều vấn đề.

Sư phụ thật ghê gớm, cứu nhân vật lớn như vậy. Với lòng dạ và khí độ của sư phụ có lẽ nghĩ rằng cứu người thì cứu chứ không ghi nhớ kỹ, xét cho cùng thì người được sư phụ cứu nhiều đếm không hết, có nhiều người là quan lớn quyền quý, nhưng cũng có rất nhiều người thường, sư phụ ra tay cứu chữa tự nhiên đối xử bình đẳng với tất cả.

Tần Dương giơ tay lên xem đồng hồ, gần mười giờ rồi mà Lục Thiên Sinh chưa xuất hiện, hắn bản năng quét lối vào lên núi, chợt mắt

sáng rực.

Gia đình ba người Văn Ngạn Hậu, Thu Tứ và Văn Vũ Nghiên xuất hiện ở lối vào, nhìn bốn phía rồi đi về hướng Tần Dương.

- Chú Văn, dì Thu, mọi người đến rồi!

Văn Ngạn Hậu mỉm cười nói:

- Chuyện lớn như vậy, chúng tôi tự nhiên phải đến góp sức cổ vũ cho sự phụ của cậu.

Góp sức cổ vũ?

Có lẽ Thu Tứ thật lòng cổ vũ, nhưng ông muốn cổ vũ mới là lạ!

Tần Dương nhủ thầm trong bụng, mặt ngoài vẫn cười tươi nói:

- Chú Văn có lòng, mọi người tìm đại chỗ nào ngồi đi, sắp đến giờ so tài rồi!

Tần Dương gật đầu với Văn Vũ Nghiên xem như chào hỏi, khoảng thời gian này hắn không rảnh tán gẫu việc nhà với gia đình họ.

Thu Tứ quét mắt qua Mạc Vũ vẻ mặt bình tĩnh nhắm mắt dưỡng thần, lại nhìn Long Nguyệt ngồi cạnh hắn ta, ánh mắt hơi phức tạp những giây lát sau trở lại bình tĩnh.

- Tiểu Tần, chúng tôi chỉ đến xem, cổ vũ cho sự phụ của cậu, chúng tôi tự kiếm chỗ được rồi, cậu không cần lo cho chúng tôi.

Thu Tứ mỉm cười nói với Tần Dương một câu, sau đó ba người tìm ba chiếc ghế gần nhau bên phe xanh, ngồi xuống.

Văn Ngạn Hậu quét mắt qua những gương mặt quen thuộc hoặc xa lạ bên phe xanh, chân mày nhưởng cao, mắt lóe tia sáng giật mình.

Văn Ngạn Hậu không ngờ có nhiều người đến đây chỉ vì cổ vũ cho Mạc Vũ, trong đó còn có nhiều nhân vật lớn. Đặc biệt khi Văn Ngạn

Hậu trông thấy Triệu Hâm thì mắt lộ rõ tia giật mình, lẩm bẩm:

- Không ngờ ông ta cũng đến.

Thu Tứ liếc qua, hỏi:

- Ai?

Văn Ngạn Hậu hít một hơi thật sâu, nhỏ giọng nói:

- Triệu Hâm.

Trong mắt Thu Tứ cũng lộ tia giật mình. Triệu Hâm từng làm nhân vật số một của Trung Hải, bọn họ là người Trung Hải nên càng không xa lạ gì, đều biết địa vị của Triệu Hâm hiện giờ cao CỠ nào, nhưng không ngờ Triệu Hâm cũng ngồi ở đây ủng hộ Mạc Vũ.

Văn Ngạn Hậu thì thào:

- Chưa bao giờ nghe nói bọn họ quen biết nhau, chuyện gì thế này?
Bình Luận (0)
Comment