Chương 1568: Mày dựa vào cái gì đánh với tao?
Thu Tứ không trả lời Văn Ngạn Hậu, ánh mắt bản năng lại nhìn về hướng Mạc Vũ, vẻ mặt hơi phức tạp.
Đối với Mạc Vũ thì biến chuyện không thể thành có thể chẳng phải là việc giỏi nhất của hắn sao?
Mạc Vũ có quá nhiều điều khiến người giật mình.
Mọi người đến xem cuộc so tài này đều không xem trọng Mạc Vũ, cảm thấy hắn chắc chắn phải thua, bao gồm Thu Tứ cũng nghĩ như vậy, vì cô hiểu Mạc Vũ, và cũng biết Lục Thiên Sinh.
Lục Thiên Sinh đưa ra khiêu chiến, Lục gia bày ra tỷ lệ đền, tất cả đều nói lên Lục Thiên Sinh có tự tin tuyệt đối đánh bại Mạc Vũ.
Hy vọng hôm nay Mạc Vũ cũng sẽ như mọi khi khiến người ta bất ngờ.
Mặc dù Văn Vũ Nghiên nhỏ tuổi hơn nhiều nhưng cô biết Triệu Hâm là ai, dù sao Triệu Hâm từng làm nhân vật số một, làm quan, còn là người có tương lai không thể đo lường, nên sẽ bị nhiều người nghị luận. Nhìn Triệu Hâm đang trò chuyện với mấy ông già khác, nỗi lòng của Văn Vũ Nghiên hơi phức tạp.
Mạc Vũ thật ghê gớm!
Nếu Mạc Vũ không lợi hại đến thế thì sao dạy dỗ ra Tần Dương cũng lợi hại không kém?
Tần Dương hiện giờ e rằng lợi hại còn hơn Mạc Vũ ngày xưa, chỉ có hơn chứ không kém. Sau hai mươi năm, có lẽ Tần Dương sẽ không thua gì Mạc Vũ ngày hôm nay.
Nhớ lại lúc trước Tần Dương đưa lời mời, trong lòng Văn Vũ Nghiên bỗng đặt quyết tâm.
Cố gắng thử một lần vậy.
Đợt trước Tần Dương đi Mỹ, người Lôi gia, Long gia và Diệp gia đã chạm mặt với nhau, chủ yếu là bình xét và thử nghiệm kỹ thuật trung tâm, tức là hệ thống lái tự động, dù sao đây là điều quan trọng nhất, khi nào bình xét kiểm tra tất cả đều đủ tiêu chuẩn, kỹ thuật chín muồi thì mới vận dụng vào thực tế.
Văn Vũ Nghiên cũng tham dự một phần, nhưng trong lòng cô còn hơi do dự có nên nhận lời mời của Tần Dương làm CEO cho Công ty
mới này hay không. Dù sao đây không phải là hạng mục hoặc công ty bình thường, nếu cô dính dáng vào đó thì rất có thể sẽ thay đổi hướng đi cuộc đời của mình.
Dù sao Cô không cần kiếm tiền, cô chỉ muốn đương đầu với khiêu chiến lớn hơn, để mình tiến bộ hơn.
Ánh mắt của Văn Vũ Nghiên tiềm thức nhìn về hướng Tần Dương đang nói nhỏ với Tư Đồ Hương, sau đó dời tầm mắt, trùng hợp ánh mắt giao nhau với đôi mắt thanh tú dịu dàng trong đám đông.
Hàn Thanh Thanh.
Hàn Thanh Thanh ngồi cùng đám người Hàn Phong, Lâm Phỉ, Tần Mạn, cô biết chuyện hôm nay không nhỏ, cô không giúp được gì, nên dù đến cũng không kêu Tần Dương, tự tìm chỗ ngồi, định im lặng xem cuộc chiến, âm thầm cổ vũ cho Mạc Vũ.
Văn Vũ Nghiên giơ tay lên vẫy nhẹ, xem như chào hỏi Hàn Thanh ThanhHàn Thanh Thanh mỉm cười hiền hòa, nhẹ gật đầu.
Hàn Thanh Thanh thật dịu dàng.
Trong đầu Văn Vũ Nghiện nghĩ vậy, tâm tình bỗng trở nên kỳ lạ.
- Lục Thiên Sinh đến rồi!
- Ung dung tới chậm, CỐ ý chờ tới cuối cùng mới đến đây mà!
- Người ta đến lâu rồi, chẳng qua ngồi trong xe không lộ mặt thôi.
Trong tiếng xì xầm bàn tán, Lục Thiên Sinh rốt cuộc xuất hiện, tinh thần phơi phới xuất hiện đằng trước phe Lục gia, chắp tay nói vài lời với người ủng hộ bọn họ, rồi xoay người bước thẳng tới giữa bãi đất trống rộng.
Cùng lúc đó, Mạc Vũ luôn ngồi yên nhắm mắt dưỡng thần cũng mở mắt ra, đứng lên. Mạc Vũ không nhìn người sau lưng mình, vẻ mặt
bình tĩnh bước ra giữa sân.
Rất nhanh, Mạc Vũ và Lục Thiên Sinh chạm mặt nhau trên bãi đất trống rộng, hai người cách nhau ba mét, bốn mắt nhìn nhau, đám đông ở xung quanh cũng yên lặng nhìn.
Lục Thiên Sinh tinh thần phơi phới, mặt mang nụ cười tự tin:
- Mạc Vũ, chúng ta rốt cuộc có thể lại đánh một trận công bằng!
Mạc Vũ thản nhiên nói:
- Chúng ta tùy thời đều có thể đánh một trận công bằng.
Lục Thiên Sinh thay đổi sắc mặt, Mạc Vũ nói câu này chẳng khác nào vả mặt hắn ta.
Không phải chúng ta không có cơ hội đánh nhau, muốn đánh lúc nào đều được, nhưng anh vẫn luôn không dám đối mặt với tôi!
Sắc mặt Lục Thiên Sinh lạnh hơn:
- Tạo đoán là mày còn chưa bước vào Thông Thần nhỉ?
Vẻ mặt của Mạc Vũ vẫn bình thản, đáp:
- Đúng vậy, còn kém một chút.
Lục Thiên Sinh cười lớn, kiêu căng nói:
- Trước kia thực lực của mày luôn dẫn đầu tạo, chắc mày cũng không ngờ tao cái sau vượt lên trước, đột phá sớm hơn mày?
Mạc Vũ cười cười:
- Phá cảnh không chỉ dựa vào ngộ tính còn có vận may, vận may của anh khá tốt.
Lục Thiên Sinh cười khẩy nói:
- Không cần biết là vận may hay ngộ tính, tóm lại là tạo đột phá, giờ đã là Thông Thần cảnh. Nếu mày không vượt qua ngưỡng cửa thì lấy cái gì đấu với tao? Hay mày cho rằng có thể lấy thực lực Siêu Phàm vượt cấp đánh bại cảnh giới Thông Thần như tao?
Giọng của Lục Thiên Sinh rất lớn, vang vọng toàn trường, thoáng chốc mọi người xôn xao.
- Quả nhiên Lục Thiên Sinh đột phá Thông Thần rồi, đúng như mọi người suy đoán.
- Mạc Vũ vẫn kẹt ở Siêu Phàm, trận chiến đấu này sao mà đánh? Hoàn toàn là cuộc chiến không công bằng!
- Hèn gì Lục Thiên Sinh vội vã khiêu chiến Mạc Vũ, vì sợ Mạc Vũ cũng đột phá vào Thông Thần, khi đó Lục Thiên Sinh không có phần thắng lớn như vậy.
- Chuyện chúng ta đều đoán được chắc chắn Mạc Vũ cũng biết rồi, nhưng tại sao vẫn đồng ý khiêu chiến?
- Có lẽ vì tranh một hơi, dù sao hai người đấu với nhau nhiều năm như vậy, nếu từ chối khiêu chiến sẽ bị Lục Thiên Sinh lấy cớ, không biết sẽ nói lời khó nghe gì.
- Tài nghệ không bằng người, nói lời chói tai thì đành nghe, ráng nhịn thôi, chờ vào Thông Thần rồi lấy lại mặt mũi. Bây giờ nhận khiêu chiến, kết quả tốt một chút là Lục Thiên Sinh bị đánh bại, nếu trong lúc đánh mà Lục Thiên Sinh xuống tay ác chút, rất có thể sẽ bị đánh chết hoặc tàn phế, vậy chẳng phải là mất nhiều hơn được?
- Ai biết. Nhưng Ẩn Môn truyền thừa ngàn năm nên chắc chắn cũng có rất nhiều tuyệt học, phỏng chừng Mạc Vũ có sức đánh một trận. Nếu vừa lên đã chịu đòn thì Mạc Vũ sẽ không nhận khiêu chiến, hắn không ngốc.
- Cũng đúng, mỏi mắt mong chờ đi!
Quần chúng vây xem nghị luận sôi nổi, đủ loại ý kiến, nhưng tất cả không hề ảnh hưởng đến cuộc đối thoại của hai người đứng chính giữa đất trống rộng.
Mạc Vũ bị Lục Thiên Sinh không chút do dự mỉa mai châm biếm nhưng hắn ta không tức giận, bình tĩnh trả lời:
- Đúng là Siêu Phàm không có xác suất cao chiến thắng Thông Thần được, nhưng không có nghĩa là xác suất bằng không phải thử rồi mới biết.
Lục Thiên Sinh cười to bảo:
- Ha ha ha! Tao biết Ẩn Môn có nhiều thứ như bí kỹ, công pháp, có phải mày định dùng trò kích thích tiềm lực tăng cao sức chiến đấu để đối phó với tao không? Nhưng nói cho mày biết, vô dụng. Dù cùng nhau sử dụng bí kỹ kích thích tiềm lực thì cơ sở của tao cao hơn mày, khi bùng nổ chắc chắn mày không đỡ nổi, thực lực càng mạnh thì bạo phát càng mạnh, sức mạnh bạo phát không phải đơn giản là một cộng một bằng hai, mày hiểu chưa?
Mạc Vũ mỉm cười, hơi nghiêng người, vươn ra tay trái ngoắc Lục Thiên Sinh:
- Nói nhảm nhiều quá, cuối cùng vẫn phải đánh, đừng lãng phí thời gian, nhào vô!