Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1585 - Chương 1596: Các Người Không Giết Ông Ấy?

Chương 1596: Các người không giết ông ấy?
 

Cuối cùng Văn Vũ Nghiên vẫn gọi điện thoại.

Cô muốn biết bên Tần Dương có ai bị thương không, muốn biết tiếp theo giải quyết chuyện này thế nào.

Dù cho trong lòng áy náy, nhưng cô phải dũng cảm đối mặt.

Tần Dương nhận điện thoại rất nhanh, giọng nói vẫn bình thường như mọi khi:

- Vũ Nghiên...

Văn Vũ Nghiên mím môi, khó khăn thốt ra:

- Anh có sao không?

Bên Tần Dương im lặng hai giây, giọng nói có chút bất đắc dĩ:

- Cô biết rồi?

- Ừ, người của cục an toàn mới đến nhà, tôi đã nghe sự tình, anh và chú Mạc vẫn khỏe chứ?

Tần Dương nhẹ giọng nói:

- Chúng tôi không sao, tình hình bên cô thế nào?

Văn Vũ Nghiên kể sơ tình huống nhóm người Tiền Hằng đến nhà:

- Cha của tôi... đã trốn rồi hả?

Giọng nói của Tần Dương có chút bất đắc dĩ:

- Chắc vậy, việc này quá lớn, không có đường cứu vãn. Theo tính cách của chú ấy thì tuyệt đối không bó tay chịu trói, tôi và sư phụ suy đoán chắc chú ấy đã sớm chuẩn bị đường lại cho mình. Chú ấy không liên hệ với hai người sao?

Văn Vũ Nghiên cắn môi, cách nói của Tần Dương y hệt mẹ, nghe như họ rất hiểu về cha, còn cô là con gái mà hoàn toàn mù tịt.

- Không, lúc bọn họ tìm tới nhà thì chúng tôi còn chưa biết xảy ra chuyện gì.

Tần Dương nhẹ giọng an ủi:

- Việc này không liên quan đến CÔ, đừng nghĩ nhiều, nên làm gì cứ làm thế ấy. Có phải dì Thu đã biết trước rồi không?

Văn Vũ Nghiên do dự một chút, nhưng vẫn thẳng thắn lặp lại lời mẹ đã nói, cuối cùng không kìm được Cố giải thích:

- Mẹ của tôi chỉ biết cha sáng lập Dragon Slayer nhưng không biết cha phái người hại các người, nếu mẹ biết chắc chắn sẽ ngăn cản, dù không thể ngăn lại thì chắc chắn sẽ thông báo cho các người...

- Tôi biết, cô không cần giải thích, chuyện này không liên quan đến hai người, tôi và sư phụ chưa bao giờ nghi ngờ điều này. Chuyện này sẽ không ảnh hưởng chút nào đến quan hệ của chúng ta, cô đừng nghĩ nhiều, hãy ngủ một giấc thật ngon.

- Tần Dương, tuy tôi biết lời xin lỗi không được ích gì nhưng vẫn muốn nói; xin lỗi!

Đầu dây bên kia vang tiếng cười khẽ:

- Không cần nói xin lỗi, chúng ta là bạn, việc này không liên quan đến cô. Cũng đừng lo bên tôi và sư phụ, chúng tôi không bị thương, không mất mát gì, chúng tôi không quản việc này được, cũng sẽ không xen vào.

Văn Vũ Nghiên nghe hiểu ý trong lời nói của Tần Dương, lòng thầm thở phào.

Thầy trò Mạc Vũ sẽ không vì sự tình cha đã làm mà giận chó đánh mèo chính mình hoặc là mẹ, hơn nữa Tần Dương đã biểu lộ thái độ, hiện tại việc này giao cho Cơ quan chuyên môn giải quyết, bọn họ sẽ không nhúng tay vào, mọi thứ giải quyết theo việc Công nên làm sao thì làm như vậy.

Văn Vũ Nghiên không phải người tu hành, nhưng cô biết cách giải quyết ân oán giữa người tu hành với nhau thường vô cùng đơn giản thô bạo, nói thẳng một câu là anh muốn giết tôi thì tôi sẽ giết lại.

Tuy rằng cha đã bỏ trốn, chưa chắc sư đồ Mạc Vũ sẽ tìm được, nhưng lỡ như bọn họ có cách tìm ra cha thì sao?

Giải quyết ân oán theo cách của người tu hành thì có khi nào bọn họ âm thầm trừ khử cha hay không?

Dù sao việc này là cha muốn giết bọn họ trước, thế thì bọn họ gậy ông đập lưng ông là chuyện rất bình thường, ở trong mắt giới tu hành thì vô cùng công bằng. Nhưng Văn Ngạn Hậu là cha của Văn Vũ Nghiên, dù cô cảm thấy chuyện cha làm là hoàn toàn sai lầm, nhưng sao có thể chấp nhận cha bị âm thầm trừ khử, người ra tay còn là sự đồ Mạc Vũ?

- Cảm ơn!

Nỗi lòng của Văn Vũ Nghiên phức tạp, không biết nên nói cái gì, chỉ biết lẳng lặng thốt ra hai từ.

- Ngủ một giấc đi, đừng đoán mò, ngày mai sư phụ sẽ đến gặp dì Thu, tôi cũng đi chung.

- Tốt!

Văn Vũ Nghiên cúp máy, nghiêng đầu nhìn mẹ ngồi bên cạnh.

Thu Tứ ngồi sát bên nên nghe rõ đối thoại của hai người, nét mặt cũng phức tạp.

- Đừng suy nghĩ nhiều, ngủ đi, đêm nay mẹ ngủ với con.

- Dạ!

Buổi sáng hôm sau, Mạc Vũ và Tần Dương đến Văn gia.

Mạc Vũ, Thu Tử nhìn nhau với nhiều cảm xúc, hiển nhiên dù là Thu Tử hay Mạc Vũ đều không ngờ sự tình sẽ phát triển đến tình trạng

này.

- Đi phòng đọc sách nói chuyện.

- Um!

Mạc Vũ và Thu Tứ đi phòng đọc sách, để lại hai người Tần Dương, Văn Vũ Nghiên ở phòng khách.

Tần Dương quan sát Văn Vũ Nghiên, nét mặt hơi mệt mỏi, khí thế phụ nữ thời đại mới cũng biến mất tăm, thêm phần yếu đuối bẩm sinh của nữ giới.

- Đêm qua không ngủ ngon hả?

Tần Dương bưng ly nước trước mặt lên, nhấp một ngụm, nhẹ giọng hỏi.

- Phát sinh chuyện như vậy làm sao ngủ được?

Văn Vũ Nghiên cười gượng gạo, Cô nhìn Tần Dương ngồi đối diện mình:

- Bây giờ tôi không biết dùng tâm tình gì đối mặt với anh.

Tần Dương đặt ly xuống, mỉm cười nói:

- Đừng mặt ủ mày chau như thế, cha của cô là kiêu hùng một đời, chắc chắn đã chừa sẵn đường lui, dù đến nước ngoài cũng đứng trên người khác, sẽ không chịu khó chịu cực.

Ánh mắt Văn Vũ Nghiên phức tạp nhìn Tần Dương:

- Cha đối xử với các người như vậy mà lẽ nào các người không hận cha của tôi? Hoặc nên nói là các người không nghĩ đến muốn báo thù

sao?

Trong đầu Tần Dương đã đoán trước Văn Vũ Nghiên sẽ hỏi câu này, hắn cũng viết sẵn đáp án, thế là trả lời thẳng thắn:

- Thật ra không nghiêm trọng đến mức đó, giới tu hành vốn có nhiều ân oán tình thù, đôi khi nói một câu có thể kết thù. Cách giải quyết thù hận thường càng trực tiếp, hoặc là đánh ngã, hoặc là phế bỏ đối phương, hoặc là giết chết đối phương, đánh tới đánh lui đến nhàm. Tuy cha của CÔ xuống tay quá ác, nhưng thù hận vốn nên làm như vậy. Ngày sư phụ của tôi bị thương, không chỉ một mình cha của CÔ phái sát thủ tới cửa, còn có người khác.

- Cha của cô muốn giết chúng tôi thì tự nhiên chúng tôi sẽ không đứng yên ăn đòn, nhưng bây giờ chú ấy đã bỏ trốn, việc này khá lớn, sẽ có người truy tra bắt bớ chú ấy, nên thầy trò chúng tôi không định nhúng tay vào, để người trong cơ quan chuyên môn giải quyết việc công là tốt rồi.

- Cô cũng biết rồi, cha của CÔ quản lý một tổ chức sát thủ, chú ấy xuống tay bằng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy, lần này bị phanh phui ra, buộc chú ấy bỏ lại tập đoàn Thiên Bác trốn đi, chắc chắn chú ý càng hận chúng tôi thấu xương. Lần cuối chú ấy trò củyện với tôi từng nói muốn hủy mọi thứ của tôi, nên tôi sẽ tìm cách bắt chú ấy bằng được, dù không giết chết cũng phải tống vô tù, cho chú ấy nhận lấy trừng phạt nên có!

Văn Vũ Nghiên cắn răng hỏi:

- Các người không giết ông ấy?

Tần Dương cười gượng, vẻ mặt bất đắc dĩ nói:

- Nếu đổi lại người khác, chỉ cần có cơ hội giết chết thì chắc chắn thầy trò chúng tôi sẽ không nương tay. Nhưng chú ấy dù sao là chồng của dì Thu, cha của cô, nếu chúng tôi tự tay giết chết thì hai người sẽ nghĩ sao?
Bình Luận (0)
Comment