Chương 1611: Có nhiều vấn đề
Trung Quốc có nhiều gia tộc, môn phái người tu hành, trừ điểm giống nhau là người tu hành ra, phương hướng phát triển của các gia tộc lớn đều khác nhau.
Có người theo chính trị, có người tòng quân, có người kinh doanh, trong nghề kinh doanh có rất nhiều chi nhánh, có thể gia rèn tạo, có thế gia y dược, có thể gia trồng trọt, có thể gia dệt gấm.
Y thuật Trung Quốc có nguồn gốc xa xưa, từ xưa đến nay có nhiều gia tộc hoặc môn phái người tu hành giỏi về y thuật, phần lớn là nhà quyền quý, môn phái to lớn, Trương gia cũng nằm trong số đó. Trương gia truyền thừa y thuật ngàn năm, không ngừng dung hợp sáng tạo cái mới, luôn đi hàng đầu lĩnh vực y thuật, ba trăm năm trước từng ra một thần y với y thuật phi thường, được người tặng ngoại hiệu là Quỷ Thủ Độc Y, Trương gia cũng nhờ đó mà một thời thịnh vượng, sau này Trương gia được người gọi là Quỷ Y Trương gia.
Tần Dương và Quỷ Y Trương gia không có thù hận gì, nhưng Mạc Vũ có thù với Quỷ Y Trương gia, nguyên nhân rất đơn giản, đồng hành là oan gia.
Văn không có hạng nhất, võ không có thứ hai.
Người làm cùng nghề thì mấy ai không muốn giành vị trí số một trong nghề?
Mạc Vũ được gọi là y võ song tuyệt, đặc biệt là y thuật càng kinh người, châm Quan Âm truyền từ thời xưa được vận dụng xuất thần nhập hóa, CÓ câu châm Quan Âm ra, Diêm Vương nhường đường, thậm chí sáng lập truyền thuyết cứu người chết sống lại, danh tiếng vang vọng Trung Quốc.
Quỷ Y Trương gia vốn được xem như gia tộc dẫn đầu y thuật của giới tu hành Trung Quốc, chủ nhà Trương Trạch có y thuật hơn người, đặc biệt giỏi bộ chữa bệnh Thất Tinh châm, được người ca ngợi là Thất Tinh Diệu Thủ. Khi châm Quan Âm nổi tiếng, Trương Trạch không phục, anh có châm Quan Âm, tôi có Thất Tinh châm, nói gì mà châm Quan Âm ra, Diêm Vương nhường đường, hơi bị kiêu ngạo rồi!
Trương Trạch lập chỉ muốn làm thần y số một Trung Quốc, trong một hội giao lưu y đạo, hắn ta đã đưa ra khiêu chiến với Mạc Vũ trước mặt đám danh y trong giới tu hành. Mạc Vũ vốn không muốn ứng chiến, nhưng Trương Trạch nói chuyện quá khó nghe, dù sao khi đó hắn ta đã là ông trùm giới y học, Mạc Vũ chỉ có thể xem như nhân tài mới xuất hiện, bị tình thế ép buộc bất đắc dĩ ứng chiến.
Sau đó phát sinh sự tình lúng túng, trùm đứng đầu giới y học Trương Trạch té nhào.
Không chỉ vấp té mà còn té sấp mặt!
Thua không có đường cãi lại.
Nếu hai người âm thầm luận bàn thì có lẽ chẳng sao cả, nhưng khi đó ở trước mặt một đám người, Trương Trạch nói không chứa đường lui, phét lác, sau đó bị và sưng mặt, không có bậc thang mà leo xuống.
Thế là kết thù.
Từ đó về sau, hễ rảnh rỗi là Trương Trạch lại gây sự với Mạc Vũ, muốn đánh bại Mạc Vũ về y thuật, nhưng mãi tới lúc Trương Trạch làm chủ nhà Trương gia vẫn không thành công một lần nào.
Chủ nhà chịu thiệt, té ngã trong tay Mạc Vũ, các thành viên trong gia tộc tự nhiên cũng xem Mạc Vũ và đệ tử của hắn ta là đối thủ, ai kêu Tần Dương kế thừa y bát của Mạc Vũ, còn học được châm Quan Âm?
Bây giờ chạm mặt nhau trong trại huấn luyện đặc biệt, nếu không có bản lĩnh thì đành thôi, Trương Hoành Minh hiện giờ là người có y thuật xuất sắc nhất trong thế hệ trung niên, bởi vậy mới được cử tới chỗ này làm huấn luyện viên danh dự, chuyên môn phụ trách về phương thuốc.
Tần Dương cẩn thận xem xét tất cả phương thuốc và tư liệu, cẩn thận suy tư hết nửa ngày, lấy điện thoại ra gọi cho Mạc Vũ.
Những phương thuốc này đều rất tốt, cơ hồ hoàn mỹ, đương nhiên, nếu dùng loại thuốc có hiệu quả tốt hơn thì Tần Dương chắc chắn
có phương thuốc hay hơn, nhưng tiền vốn sẽ rất cao.
Nếu Tần Dương đưa ra phương thuốc hiệu quả tốt hơn nhưng đắt tiền hơn thì chắc chắn sẽ bị Trương Hoành Minh và mặt.
Ai mà chẳng ra được đơn thuốc như vậy?
Ném tiền đổi dược liệu quý báu chứ có gì.
Đồ đắt tiền thì sao hiệu quả kém được?
Tôi còn cần hỏi ý kiến của cậu?
Không lẽ thường ngày hai thầy trò chữa bệnh toàn dùng dược liệu quý báu?
Tần Dương kể sự tình cho Mạc Vũ nghe, chụp hình các phương thuốc gửi qua. Tuy y thuật của Tần Dương đã có thể tốt nghiệp, nhưng về kinh nghiệm dày dạn thì hắn còn thua Mạc Vũ một chút.
Mạc Vũ hơi bất ngờ khi biết Tần Dương gặp người của Quỷ Y Trương gia trong trại huấn luyện đặc biệt, nhưng việc này tính ra cũng xem như ân oán của riêng hắn ta, Tần Dương bị kiếm chuyện chỉ vì là đệ tử của hắn ta, nếu bị Trương gia và một thành công thì bọn họ sẽ tuyên truyền rùm beng.
Dù không thắng được mình nhưng thắng truyền nhân của mình thì vẫn hãnh diện.
Trao đổi qua lại một lúc sau Tần Dương buông điện thoại xuống, trong lòng khôi phục bình tĩnh.
Đi ngủ sớm thôi.
E rằng ngày mai sẽ phải đối mặt Cố ý sinh sự kiếm chuyện.
Hôm sau, Tần Dương thức dậy, chậm rãi đi ăn sáng, sau đó nhìn một đoàn binh sĩ vũ trang đầy đủ, công trang bị tập hợp ở sân huấn
luyện.
Năm huấn luyện viên sẽ dẫn bọn họ ra ngoài huấn luyện dã ngoại và rèn luyện, Tần Dương là huấn luyện viên danh dự mới gia nhập, không nhận được nhiệm vụ gì, hắn quyết định theo đội ngũ ra ngoài huấn luyện một ngày, thứ nhất là xem phương thức huấn luyện của bọn họ, thứ hai là xem trình độ của đám đệ tử huấn luyện đặc biệt.
Tần Dương nghe Lôi Tử Cường nói hai trăm người tu hành vốn không phải binh sĩ, chưa từng được huấn luyện súng ống có bài bản, e
rằng còn rất xa lạ với chúng.
Trong vòng nửa năm, muốn huấn luyện đám người nghiệp dư thành tinh anh?
Khó khăn vô cùng.
Tần Dương đi theo đội ngũ chạy ra ngoài, hắn mang theo một ít lương khô, ấm nước, giấy bút, so với đệ tử vác vật nặng mấy chục ký thì hắn thoải mái như dạo chơi ngoại ô.
Năm huấn luyện viên chia thành hai tổ, hai người đi đằng trước, một người đi giữa hai người đi sau cùng đội ngũ, để xác nhận không có đệ tử nào bị tụt lại phía sau trong khi huấn luyện.
Tần Dương đi giữa đội ngũ, trò chuyện bâng quơ với huấn luyện viên tên Nhạm Vũ.
Nhạm Vũ có chút thân thiện với Tần Dương, đây là một người đúng chuẩn quân nhân, cấp trên truyền lệnh gì xuống là hắn ta sẽ kiên quyết hoàn thành, không suy nghĩ lung tung, dù có thì cũng chỉ nghĩ trong lòng, vì quân nhân lấy phục tòng mệnh lệnh làm thiên chức.
Cõng vật nặng chạy bộ, bắn bằng đạn thật, vật lộn thực chiến trong rừng.
Tần Dương chạy theo cả ngày, khi lại quay về trại lính, hắn đã viết rất nhiều thứ trong cuốn sổ nhỏ.
Cực kỳ không vừa lòng.
Tần Dương định tâm sự nghiêm túc với Lôi Tử Cường.
Cách huấn luyện những đệ tử này cơ bản rập khuôn theo bộ đội đặc chủng, nhưng Tần Dương phát hiện nhiều vấn đề.
Tuy trại huấn luyện đặc biệt chỉ mới bắt đầu huấn luyện, xuất hiện một ít vấn đề cũng rất bình thường, nhưng Tần Dương khẳng định rằng nếu cứ tiếp tục huấn luyện như vậy thì nửa năm sau biên độ trưởng thành của đội ngũ này rất có hạn.
Nói đơn giản là cách huấn luyện hiện tại đa phần rèn luyện thân thể, có bắn đạn thật, nhưng kém xa mục tiêu trong lòng Tần Dương.
Mục tiêu huấn luyện trong lòng Tần Dương rất đơn giản, đó là người và súng thành một chỉnh thể, đến cảnh giới người súng hợp nhất, hoặc nên nói súng là cánh tay người kéo dài.
Câu này nghe hơi ảo, người thường chắc chắn không làm được, vì súng chỉ là thép cứng lạnh lẽo, không thể truyền lại cảm giác, nhưng được huấn luyện không phải người thường mà là người tu hành luyện linh hóa khí!
Người tu hành thật sự!