Chương 1612: Đám cháu này chơi ác quá!
- Theo một ngày, cảm giác như thế nào?
Lôi Tử Cường trông thấy Tần Dương trở về thì nhanh chóng nghênh đón, kéo hắn sang một bên, hồi hộp hỏi.
- Vấn đề khá lớn.
Tần Dương ngoái đầu nhìn đám đệ tử hoặc ngồi hoặc nằm sấp dưới đất, lắc đầu. Hắn biết rõ những người này trông mệt lả nhưng thật
ra hoàn toàn chưa tới cực hạn của họ.
Bọn họ còn có tiềm lực để đào móc!
Bọn họ không phải người thường, bọn họ là người tu hành, chút xíu lượng vận động này không đủ để ép khô mỗi phần nội khí trong người, khiến cơ bắp thân thể hình thành trí nhớ.
Lôi Tử Cường nghe vậy mắt sáng như đèn pha.
Hắn ta không sợ Tần Dương nói có vấn đề, chỉ sợ Tần Dương bảo rằng không thành vấn đề.
Có vấn đề không đáng sợ, tìm ra rồi sửa chữa nó, tìm được phương pháp chính xác là được. Nếu Tần Dương không nhìn ra vấn đề thì mới đáng để người lo lắng.
Lôi Tử Cường không phải người tu hành, hiểu biết về người tu hành giới hạn trên văn bản và từ miệng người khác. Barry từng nói giống như người của hai thế giới, dù anh nghe người ta kể nhưng trong đầu vẫn không hiểu được.
Đây là nguyên nhân Lôi Tử Cường kính nhờ Tần Dương phải đến. Tần Dương là truyền nhân của Ẩn Môn, còn trẻ đã vào Thiên Nhân cảnh, vượt qua đa số người trong giới tu hành, nếu tính luôn tuổi tác thì hắn có lẽ là người xuất sắc nhất thế hệ trẻ giới tu hành, không thua gì Triệu Thanh Long, Vân Bạch Linh, hay nên nói là ưu tú hơn hai người đó vài phần.
Lôi Tử Cường cũng bị buộc bất đắc dĩ mới nhờ đến Tần Dương, nhưng hắn ta đã tìm đúng người.
Nếu Tần Dương chỉ là người tu hành bình thường, có lẽ hắn sẽ không đưa ra đề nghị có hiệu quả gì, cùng lắm là bề cách tu hành qua, nhưng tựa như hắn suy nghĩ, làm vậy là chỉ đổi chỗ tu hành khác chứ không phải dung hợp mà mọi người kỳ vọng trông thấy.
Ưu thế thân thể của người tu hành và ưu thế các loại vũ khí nóng tiên tiến dung hợp lại!
May mắn là Tần Dương không chỉ là một người tu hành, hắn còn là đặc công được huấn luyện đặc biệt, trên đến máy bay xe tăng, dưới tới súng ngắn lựu đạn, không thứ gì không rành. Tần Dương là người tu hành dung hợp hoàn mỹ tài năng đầy mình và mấy thứ này lại, còn giỏi về y thuật, biết cách lợi dụng được vật kích thích tiềm lực khôi phục sức chiến đấu, có thể nói toàn năng.
- Vấn đề gì, cậu nói đi?
Tần Dương không nói ngay mà hỏi ngược lại:
- Mười huấn luyện viên danh dự kia đều đến từ đâu? Trong bộ đội hả?
Lôi Tử Cường nắm rõ tài liệu của những người đó nên đáp ngay:
- Có người được điều động từ bộ đội, có người là người tu hành được điều động qua con đường đặc biệt, nhưng bọn họ đều nằm trong thể chế, không hoàn toàn là người trong giang hồ.
Tần Dương gật gù hiểu biết, nhân tài hợp nhất, chuyện bình thường.
Quốc gia luôn mở rộng vòng tay thu nạp những người tu hành dũng mãnh hoặc có bản lĩnh độc đáo, cho đãi ngộ cực cao, giống như người xưa có câu bản lĩnh đầy mình bán cho nhà vua. Chỉ cần từ Đại Thành cảnh trở lên, chỉ cần bạn muốn là sẽ được nhà nước thu nạp rồi sắp xếp đến chức vị hợp với mình nhất, làm việc cho quốc gia, lĩnh đãi ngộ hậu hĩnh.
Gia tộc Quỷ Y là cũng nằm trong số đó, quốc gia sẽ không thu nạp nguyên gia tộc, nhưng nhiều thành viên gia tộc đều nhậm chức ở cơ quan chuyên môn trong lĩnh vực chữa bệnh, có lẽ là nhân viên chữa bệnh chuyên nghiệp, hoặc là một số nhân viên quản lý quan lớn.
- Phương thức huấn luyện hiện tại nghiêng về đào móc thể năng và tiềm lực nhiều hơn, hơi bị lệch trọng điểm. Nửa năm không ngắn, nhưng không quá dài đối với người tu hành, dù ép khô tiềm lực thì tăng tiến cảnh giới thực lực có hạn, nửa năm sau, bọn họ tối đa là hơi mạnh lên cộng thêm quen sử dụng súng ống, chấm hết, sẽ chênh lệch hơi lớn với điều mọi người kỳ vọng.
Lôi Tử Cường suy nghĩ cẩn thận, nhíu mày nói:
- Thì ra là như vậy sao, hèn gì lúc trước đặt ra kế hoạch huấn luyện này, nhóm người Lưu Vệ Tinh không phản đối, tôi còn thầm lấy làm lạ, tính tới tính lui hóa ra vấn đề nằm ở đây. Chú em, vậy ý của cậu là không thể tiếp tục huấn luyện như vậy?
- Không được.
Tần Dương trả lời dứt khoát:
- Bọn họ cũng cần đào móc tiềm lực về mặt người tu hành, nhưng tuyệt đối không thể đặt làm trọng điểm cho đợt huấn luyện mà nên dồn trọng điểm vào các thứ như súng ống, chiến thuật, phối hợp, những cái này mới là thứ bọn họ thiếu, thứ trụ cột khiến bọn họ tăng lên làm binh sĩ người tu hành đúng chuẩn.
Hơi tạm dừng, Tần Dương cười nói:
- Em giải thích đơn giản nhất vậy, binh sĩ người tu hành chia ra hai nhân tố, người tu hành và binh sĩ tiêu chuẩn, bọn họ đã đủ chuẩn người tu hành, chỉ cần dẫn đường dung hợp chứ không phải tiếp tục đào sâu vào tu hành. Bên binh sĩ thì bọn họ hoàn toàn trống rỗng, cần tập trung huấn luyện đặc biệt mảng này, nửa năm sau phải để tất cả bọn họ trở thành tay súng thiện xạ bắn không trật phát nào, bộ đội đặc chủng ở chiến trường hay trong rừng đều tới lui như gió, sức chiến đấu kinh người, đó mới là mục tiêu huấn luyện đặc biệt.
Lôi Tử Cường đã hiểu, vỗ đùi cái đét:
- Chó! Đám kia nham hiểm quá, lúc trước ném ra kế hoạch huấn luyện đặc biệt như vậy che mắt mọi người, rõ ràng là câu giờ và lãng phí thời gian huấn luyện đặc biệt, chờ nửa năm sau kiểm tra thành tích, thực lực đám người tu hành không tăng lên nhiều, tố chất binh sĩ cũng không cao lên bao nhiêu thì chẳng phải là trại huấn luyện đặc biệt đã thất bại?
Tần Dương cười gật đầu:
- Đại khái là thế.
Lôi Tử Cường tức giận ngứa răng:
- Đám cháu đó quá âm hiểm, tôi từng huấn luyện lính, nhưng là lính bình thường, tôi còn cảm thấy mọi người bị huấn luyện quá khắc khổ, nào ngờ bị dắt mũi. Đi, chúng ta đi tìm tổng huấn luyện viên!
Tần Dương không nhúc nhích:
- Chắc em không cần đi, em người nhỏ lời nhẹ, nói cũng không được gì.
- Không, cậu đi theo tôi! Cậu chỉ cần giải thích cho tổng huấn luyện viên nghe, chuyện khác giao cho tôi. Cậu phải giúp tôi, dù sao tôi không rành về người tu hành, là người ngoài nghề, nếu tranh biện thì tôi khó mà cãi thắng bọn họ!
Tần Dương không còn cách nào khác hơn là gật đầu:
- Được rồi!
Lúc này đã đến giờ ăn cơm, Lôi Tử Cường không quan tâm, kéo Tần Dương đi thẳng tới văn phòng của Thiết Lan Sơn.
Thiết Lan Sơn ngồi trong văn phòng, dựa vào lưng ghế nhàn nhã xem cuốn tạp chí, thấy Lôi Tử Cường vội vã xông vào cửa thì buông tạp chí xuống, mỉm cười nói:
- Lôi huấn luyện viên, vội vàng vậy có chuyện gì không?
Lôi Tử Cường kính lễ, vẻ mặt oán giận nói:
- Tổng huấn luyện viên, chúng ta đều bị người lừa dối! Kế hoạch huấn luyện hiện giờ không ổn!
Thiết Lan Sơn cau mày, ngồi thẳng lưng lên, ánh mắt trở nên sắc bén:
- Ngồi xuống rồi từ từ nói, tình huống gì?
Lôi Tử Cường và Tần Dương ngồi xuống ghế đối diện bàn công tác của Thiết Lan Sơn. Lôi Tử Cường bực bội nói:
- Người đưa ra kế hoạch huấn luyện đặc biệt vốn không có ý tốt, bọn họ cố ý làm ra kế hoạch như vậy vì muốn cho trại huấn luyện đặc biệt không làm ra hiệu quả gì rồi chấm dứt trong thất bại.