Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1602 - Chương 1613: Muốn Làm Chuyện Lớn Đây Mà

Chương 1613: Muốn làm chuyện lớn đây mà
 

Sắc mặt Thiết Lan Sơn nghiêm túc nhìn Lôi Tử Cường, trầm giọng nói:

- Lôi huấn luyện viên, phải biết chịu trách nhiệm với lời mình nói:

Lôi Tử Cường hiên ngang không sợ, dõng dạc trả lời:

- Tổng huấn luyện viên, tôi sẽ chịu trách nhiệm lời mình nói ra. Đây là Tần Dương, cậu ấy là truyền nhân Ấn Môn, thấy rộng biết nhiều, tổng huấn luyện viên có thể hỏi hắn sự tình cụ thể.

Thiết Lan Sơn chuyển sang nhìn mặt Tần Dương, trầm giọng hỏi:

- Tần huấn luyện viên, cậu cảm thấy phương án huấn luyện hiện tại có vấn đề?

Tần Dương trả lời thản nhiên:

- Đúng vậy!

Thiết Lan Sơn hơi ngửa người ra sau tựa vào lưng ghế, ánh mắt vẫn sắc bén nhìn Tần Dương:

- Cậu hãy nói tỉ mỉ.

Tần Dương gật đầu, vẻ mặt bình tĩnh lặp lại lời đã nói với Lôi Tử Cường.

Thiết Lan Sơn nhíu chặt chân mày:

- Tuy tôi không phải người tu hành nhưng cảm thấy cậu nói rất có lý, bọn họ thiếu nhân tố quân nhân, thiếu dung hợp hai thứ lại.

Lôi Tử Cường nhanh chóng nói:

- Đúng rồi, chúng ta cần quân nhân người tu hành đúng chuẩn, nhân tố quân nhân mới là quan trọng nhất, nếu chỉ là một đám người tu hành ỷ vào thực lực của mình chiến đấu thì ý nghĩa huấn luyện đặc biệt ở đâu?

Thiết Lan Sơn trầm ngâm vài giây, nhìn sang Tần Dương:

- Tần huấn luyện viên, vậy theo cậu thì chúng ta nên làm sao?

Tần Dương cười nói:

- Rất đơn giản, thay đổi trọng điểm đôi chút, tăng mạnh huấn luyện về mặt quân sự, giảm phần tăng lên nội khí, rèn luyện thể năng. Còn về huấn luyện quân sự thì tôi nghĩ tổng huấn luyện viên và các vị huấn luyện viên danh dự đến từ quân đội chắc chắn vô cùng am hiểu, không cần tôi nói nhiều.

Lôi Tử Cường ở bên cạnh tiếp lời:

- Chỉ cần cậu xác định chỗ bọn họ cần tập luyện giúp chúng tôi là chúng tôi có thể đối xử với họ như quân nhân bình thường, tăng lên các mặt tố chất của họ, bọn họ đều là người tu hành, chắc chắn học tập nhanh hơn người bình thường nhiều.

Thiết Lan Sơn chuyển sang nhìn Lôi Tử Cường:

- Cá nhân tôi tán đồng quan điểm của Tần huấn luyện viên, nhưng chắc Lôi huấn luyện viên cũng biết tuy tôi là tổng huấn luyện viên, dù sao tôi không phải người tu hành, về mặt này không phải tôi muốn nói thế nào đều được.

Vẻ mặt Lôi Tử Cường căng thẳng nói:

- Tổng huấn luyện viên, về việc này thì tổng huấn luyện viên không thể khoanh tay đứng nhìn! Trại huấn luyện của chúng ta vốn có tính chất thực nghiệm, nếu như không có thành tích thì sau này đừng mơ mở rộng ra, nó là việc lớn liên quan đến sức chiến đấu quân đội toàn quốc, tổng huấn luyện viên phải thận trọng!

Thiết Lan Sơn mỉm cười phẩy tay ra hiệu Lôi Tử Cường đừng căng thẳng:

- Tôi nói là có khó khăn chứ không bảo sẽ không làm, huống chi đây chỉ là lời nói một phía của các người, còn phải lấy ra cho mọi người thảo luận, cuối cùng toàn diện thông qua rồi mới tất cả cùng nhau cố gắng, đồng lòng được.

Hơi tạm dừng, Thiết Lan Sơn trầm giọng nói:

- Lát nữa tôi sẽ mở cuộc họp, mọi người cùng nhau thảo luận chuyện này, khi đó hai người có thể nêu ý kiến, cũng giờ phút này biện luận với họ, đạo lý luôn là càng tranh biện càng rõ ràng.

Lôi Tử Cường gật đầu, nói:

- Tốt!

Lôi Tử Cường mang Tần Dương ra văn phòng. Tần Dương hỏi nhỏ:

- Chẳng phải Thiết thiếu tướng là tổng huấn luyện viên, là người phụ trách nơi này sao? Tại sao không thể một mình quyết định?

Lôi Tử Cường cười gượng nói:

- Đâu dễ vậy, tuy người ta ngồi trên vị trí tổng huấn luyện viên nhưng chịu nhiều kiềm chế, cũng phải dựa vào đám người dưới tay đi làm việc, nếu đa số người phản đối thì trại huấn luyện đặc biệt còn có thể tiếp tục được nữa không?

Tần Dương bĩu môi:

- Chính trường đúng là phức tạp!

Tần Dương đại khái hiểu ý của Lôi Tử Cường, dù Thiết Lan Sơn cảm thấy việc này đúng thì vẫn cần lấy ra thảo luận, ít nhất phải có một số người ủng hộ quyết định này thì mới có thể sửa đổi, lỡ mà đa số người phản đối thì dù ban bố mệnh lệnh mới, người ta thưa dạ nhưng không thèm làm thì cũng như không.

Xét cho cùng thì cấp trên cấp dưới trong trại huấn luyện đặc biệt là tạm được điều phối chứ không phải thường trực, tương lai của đám huấn luyện viên danh dự này không đến lượt Thiết Lan Sơn tự quyết định, hoặc hắn ta muốn thăng ai lên thì thăng, đá ai xuống thì đá.

Tần Dương hiểu điều đó, nhưng vẫn cảm thấy thật chán.

Hèn gì quyền lực của Ẩn Môn lớn đến thế, muốn vào chính trường dễ như chơi, nhưng từ lúc lập môn phái tới nay, các đời tông chủ Ẩn Môn chưa từng có một người bước chân vào đó, chỉ lòng vòng bên ngoài, giữ trạng thái siêu nhiên.

- Đi nào, đừng nghĩ nhiều, chúng ta ăn cơm trước!

Lôi Tử Cường VỖ vai Tần Dương, cười an ủi:

- Rất nhiều người chú ý chuyện này, tổng huấn luyện viên khó xử cũng là bình thường, thảo luận nhiều lần thì tôi tin chắc chắn có thể thay đổi chút ít.

Hai người đi vào nhà ăn, ngồi vào bàn dành cho huấn luyện viên. Các huấn luyện viên khác đến gần đông đủ, nhìn hai người đi vào, CÓ mấy huấn luyện viên chào hỏi.

- Tần huấn luyện viên, đi theo một ngày, cảm giác như thế nào?

- Lôi huấn luyện viên mau qua đây, chúng tôi bắt đầu ăn rồi, chậm chân là không chờ hai người!

Tần Dương không khách khí, vừa ngồi xuống đã nhai ngấu nghiến, bữa ăn lương khô vào ban ngày nhạt nhẽo.

Ăn no nê rồi Tần Dương buông bát xuống, đang định đi thì Trương Hoành Minh ở bàn bên cạnh bỗng nhiên đứng lên.

- Tần huấn luyện viên.

Tần Dương xoay người, cười hỏi:

- Có chuyện gì không Trương huấn luyện viên?

Trương Hoành Minh vẻ mặt nhiệt tình hỏi:

- Ngày hôm qua tôi tập hợp tất cả đơn thuốc đưa cho Tần huấn luyện viên, hôm nay sắp tới giờ ngâm nước thuốc rồi, không biết Tần huấn luyện viên có gì chỉ dạy không?

Tất cả huấn luyện viên, thậm chí một số đệ tử ở gần đều nhìn vào mặt Tần Dương. Hai, ba huấn luyện viên định đi cũng dừng bước chân, quét mắt qua lại giữa Tần Dương và Trương Hoành Minh.

Có mùi gây sự!

Tần Dương nhìn Trương Hoành Minh không có ý tốt, cười nói:

- Đêm qua tôi đã xem qua hết, đa số phương thuốc không có vấn đề, nhưng chỉ riêng phương thuốc điều chế nước thuốc mỗi ngày thì tôi cho rằng có thể sửa đổi một chút, hiệu quả sẽ càng tốt hơn. Còn có viên thuốc ăn hàng ngày cũng nên sửa một loại khác.

Nếu anh hỏi tôi ngay trước mặt công chúng, muốn và mặt tôi giữa đám đông thì tôi chẳng cần giữ sĩ diện cho anh.

Chờ xem là ai và mặt ai.

Tuy sư phụ và Trương gia không có thù hận sống chết gì, nhưng vẫn không có hạng nhất, võ không có thứ hai, nếu anh muốn đạp chúng tôi leo lên trên thì đừng trách chúng tôi giẫm lên anh trước!

Trương Hoành Minh thay đổi sắc mặt. Đám đệ tử hàng ngày đều sẽ sử dụng các loại dược vật trợ giúp bọn họ khôi phục, nhưng có hai loại quan trọng nhất là nước thuốc ngâm mình và viên uống, Tần Dương mở miệng đã đòi sửa đổi phương thuốc điều chế nước thuốc và thuốc uống, cơ hồ phủ định mọi việc làm của Trương Hoành Minh.

Hai phương thuốc này là quan trọng nhất trong huấn luyện đặc biệt, Trương Hoành Minh nghiên cứu kỹ, còn xin chỉ thị gia chủ, Thất Tinh Diệu Thủ Trương Trạch ra quyết định cuối cùng, cảm thấy đây đã là phương án tốt nhất,

nhưng Tần Dương bảo rằng không được?
Bình Luận (0)
Comment