Chương 1639: Như vậy cũng được?
Nhìn ngón tay Bill ấn nút, trái tim Tần Dương thít chặt.
Tần Dương lắc người lao thật nhanh đến giàn giáo sắt cao lớn phía bên cạnh, nếu không có Bill đứng cạnh ở bên dưới thì có lẽ hắn có thể từ dưới đất vững vàng đón Tiết Uyển Đồng, tuy sức mạnh rơi xuống là rất lớn nhưng hắn là người tu hành thực lực mạnh mẽ, thể chất biến thái. Tiếc rằng Bill đã chặn đường của hắn, trước khi đánh ngã gã thì Tần Dương tuyệt đối sẽ không có cơ hội vững vàng đón lấy Tiết Uyển Đồng.
Trong tay Tần Dương có súng, nhưng hắn không chút nắm chắc, dù sao Bill là một cao thủ Siêu Phàm thực lực mạnh mẽ có kinh nghiệm phong phú, ở khoảng cách gần như vậy, súng lục không thể mang lại nhiều ưu thế cho Tần Dương.
Tần Dương chạy như bay đến dưới giàn giáo sắt, chộp lấy giàn giáo, nhanh chóng leo lên trên, hắn như Con khỉ, động tác nhanh nhẹn vô
cùng.
Tần Dương biết chắc chắn Bill có âm mưu gì đó, hắn suy đoán có khi nào gã gắn thuốc nổ hẹn giờ trên giàn giáo hay không, chờ mình lên trên cứu Tiết Uyển Đồng rồi gã nhấn kíp nổ, giết luôn hai người.
Nếu có tuyển chọn khác thì chắc chắn Tần Dương sẽ không leo lên giàn giáo này, nhưng hắn không có sự lựa chọn.
Nếu Tần Dương không leo lên giàn giáo, Tiết Uyển Đồng rớt xuống thì sẽ như trái dưa hấu đập xuống đất, nở ra đóa hoa màu tàn khốc, mất mạng trong phút chốc, tựa như đóa hoa tươi héo tàn.
Động tác của Tần Dương rất nhanh, chỉ mất hơn mười giây đã leo lên khúc giữa giàn giáo sắt, cách mặt đất ít nhất bốn, năm mươi mét, leo lên một quãng nữa là đến vị trí cây sắt đặt ngang, Tiết Uyển Đồng bị treo trên cây sắt này.
Ngay lúc này, Bill đứng bên dưới nhìn Tần Dương leo lên giàn giáo bỗng nở nụ cười tàn nhẫn, hét to:
- Nhìn kỹ người nhé!
Bill giữ nút bấm cầm trên tay, một lần nữa đứt khoát nhân xuống.
Rác!
Một thiết bị nhỏ trên giàn giáo sắt bỗng khép lại, dây thừng bị thiết bị ghi lại cũng bị cắt đứt, Tiết Uyển Đồng bị treo trên sợi dây thoáng chốc rớt xuống dưới.
- A!
Tiết Uyển Đồng bản năng hoảng sợ hét ầm lên, trên mặt tràn ngập hãi hùng, bóng ma chết chóc trong khoảnh khắc bao trùm cô. Tiết Uyển Đồng không dám nhìn xuống, bản năng nhắm mắt lại.
Khi Bill ra tiếng thì Tần Dương đã đoán được sẽ phát sinh chuyện gì, hắn nhanh chóng từ trong túi móc ra một thứ giống đèn pin, người hơi gấp khúc rồi bỗng gồng sức bay ra giàn giáo sắt, lao về hướng Tiết Uyển Đồng đang rơi tự do.
Tay trái Tần Dương ôm eo Tiết Uyển Đồng, xoay nửa vòng giữa không trung, tay phải cầm thứ như đèn pin chĩa hướng giàn giáo sắt bên
cạnh, nhấn nút.
Phần đầu trang bị giống đèn pin bắn ra mũi nhọn như nỏ tên dài, phần đuôi quấn một sợi tơ sắt mềm mỏng manh.
Mũi nhọn bắn chính xác vào một lỗ thủng trên giàn giáo sắt, sau đó mất đà, mũi nhọn thò ra cây gậy ngang, gây kim loại này thành hình giá thập tự, bị kéo ngược về theo thế Tần Dương rơi nhanh xuống dưới, rồi rắc một tiếng kẹt lại trong lỗ hổng giàn giáo sắt.
Tơ sắt kéo căng, Tần Dương ôm Tiết Uyển Đồng liên tục rơi bỗng cánh tay rung lên, sức kéo mạnh truyền đến cánh tay hắn, hắn vận dụng nội khí nắm chặt phần tay cầm, mặc cho thân thể đổi hướng đụng vào giàn giáo sắt.
Mắt thấy sắp đụng trúng giàn giáo sắt, Tần Dương giơ chân ra đạp giàn giáo, phòng ngừa Tiết Uyển Đồng trong ngực mình đụng vào giàn giáo. Sau đó thân thể ổn định lại, Tần Dương thả tay cầm ra, một tay chộp lan can, khẽ quát:
- Ôm chặt tôi!
Tiết Uyển Đồng vừa rơi vừa chờ chết, bỗng nhiên cảm giác chính mình bị một người ôm chặt eo, CÔ mở mắt ra thì thấy gương mặt luôn vấn vương trong mơ.
Hắn lao đến đây?
Tuy trong lòng biết Uyển Đồng tràn ngập khủng hoảng nhưng cũng biết tình hình trước mắt, mình treo cách giàn giáo sắt mấy mét, Tần Dương lao ra ôm mình thì chẳng phải là cùng mình rơi xuống?
Độ cao bốn, năm mươi mét, dù Tần Dương là người tu hành thì rớt xuống như vậy cũng khó thoát chết, huống chi có Bill rình rập ở bên cạnh, dù Tần Dương không té chết cũng sẽ bị Bill thừa dịp công kích.
Vậy mà hắn cứ như thế nhảy qua?
Không chút do dự:
Hắn không sợ chết sao?
Trong lòng Tiết Uyển Đồng tràn ngập cảm động, cô muốn khóc, nỗi sợ cái chết thoáng chốc tan biến nhiều.
Chỉ cần ở trong ngực Tần Dương thì dù chết cũng không đáng sợ.
Nhưng bọn họ không tiếp tục rơi xuống, Tần Dương bắn ra công cụ kẹt lại trong hốc tam giác trên giàn giáo sắt, treo hai người vững
vàng.
Tơ sắt trông mỏng manh chịu sức nặng của hai người và xung lượng cực lớn khi đà rơi bị khựng lại vậy mà không đứt.
Tiết Uyển Đồng xoe tròn mắt tràn đầy khiếp sợ.
Không tiếp tục rơi xuống!
Không chết!
Tần Dương thật sự cứu mình, trong tình huống này mà hắn có thể cứu mình!
Giỏi quá đi!
Nghe tiếng quát của Tần Dương, Tiết Uyển Đồng tay chân mềm nhũn nhanh chóng ôm chặt hắn, hai chân quắp vào đùi hắn, tựa như dây leo quấn lấy cây to để sống, bám chặt không dám thả lỏng.
Tần Dương mặc cho Tiết Uyển Đồng bám chặt mình, nhanh chóng leo xuống dưới.
Tuy bên dưới có Bill như hổ rình mồi, nhưng Tần Dương không dám xác định giàn giáo này còn cạm bẫy nào khác không, hắn không dám đánh cuộc.
Tần Dương nhanh chóng trượt xuống dưới. Bill đứng bên dưới thì trợn mắt há hốc mồm, ánh mắt khiếp sợ, vẻ mặt khó tin.
Như vậy cũng được?
Thứ đó là cái gì, dây cáp?
Sao hắn mang theo thứ như vậy? Không lẽ đoán được điều mình muốn làm?
- Không!
Không thể để hai người chạy trốn ngay trước mắt, hôm nay phải xử lý Tần Dương bằng được!
Mặc dù Tần Dương mạnh nhưng hắn chỉ là một người thực lực Thiên Nhân, còn mình là Siêu Phàm, không khó giải quyết hắn.
Chắc Tần Dương sẽ không đến một mình, nhưng mình còn thời gian.
Trong óc Bill lóe qua suy nghĩ như vậy, Tần Dương đã ngửa đầu phát ra tiếng huýt gió vang đi thật xa.
Hắn đang gọi cứu binh.
Quả nhiên còn có đồng bọn!
Là sư phụ của hắn sao?
Trong lòng Bill nổi lên cảnh giác, không chút do dự lao về phía Tần Dương, gã định thừa dịp người núp ở phía xa chưa kịp chạy tới thì nhanh như tia chớp giết chết Tần Dương.