Chương 1688: Xem tướng
- Anh đi chuyện này chắc đã trải qua chuyện rất nguy hiểm đúng không?
Giọng của Hàn Thanh Thanh mềm nhẹ nhưng chất chứa lo lắng và khẳng định.
Tần Dương sửng sốt, bản năng hỏi ngược lại:
- Tại sao hỏi như vậy? Anh có bị thương đâu?
Hàn Thanh Thanh lườm Tần Dương, giọng nói tràn đầy lo lắng:
- Một cường giả Chí Tôn tại sao biến thành ngớ ngẩn? Tại sao trở thành người hầu của anh? Nếu bảo trong chuyện này không trải qua điều gì chấn động lòng người thì anh nghĩ em có tin không?
Lúc trước Tần Dương sợ Hàn Thanh Thanh lo cho mình nên không nói cô biết chuyện mình bị Lucian bắt cóc, hắn vừa trở về, còn chưa nhắc đến đã bị cô đoán được.
Tần Dương cười gượng nói:
- Quá trình đúng là rất chấn động lòng người, suýt chút không về được. Nhưng lần này đúng là ngoài ý muốn, anh vốn chỉ đi khám bệnh, ai biết bọn họ mâu thuẫn nội bộ, có người quấy phá dẫn phát nhân cách thứ hai của Lucian ra, bắt Cóc anh...
Tần Dương lời ít mà ý nhiều kể lại cả quá trình, Hàn Thanh Thanh nghe xong nghĩ mà sợ:
- Nếu lúc ấy không trùng hợp như vậy thì e rằng...
Tần Dương hiệu hàm nghĩa của từ 'e rằng trong miệng Hàn Thanh Thanh, gật đầu:
- Đúng thế, nhưng bây giờ xem ra trong vô hình có ý trời, em yên tâm, sự phụ đã xem tướng cho anh rồi, nói anh là người có phúc sâu,
đã định sẵn sống lâu, không chết yểu được.
Ánh mắt Hàn Thanh Thanh bớt căng thẳng hơn, cô cầm tay Tần Dương, dịu dàng nói:
- Vậy thì tốt rồi.
Tần Dương nghe khẩu khí của Hàn Thanh Thanh thì kinh ngạc hỏi:
- Em tin hả? Rất nhiều người không tin mấy vụ này.
Mắt Hàn Thanh Thanh sáng tro nhìn Tần Dương:
- Tin!
Trong đầu Tần Dương chợt nhớ một chuyện, đó là cha của Hàn Thanh Thanh sớm qua đời.
Chắc hẳn từ nhỏ Hàn Thanh Thanh thường xuyên thấy mẹ cô đơn, không ai làm bạn.
Tần Dương lật tay lại nắm lấy bàn tay Hàn Thanh Thanh, nghiêm túc nói:
- Ẩn Môn có nhiều truyền thừa, phong thủy, xem tướng, bói toán, đủ cả. Các đời tiền bối tông môn có nhiều người là cao nhân, xem tướng không có bằng chứng, khiến người khó mà tín phục nhưng nó tồn tại là có đạo lý. Sư phụ nghiên cứu sâu về xem tướng, nếu sư phụ thấy anh là người chết yểu thì năm xưa không thu anh làm đệ tử, sẽ làm đứt đoạn truyền thừa. Cho nên, có lẽ anh sẽ trải qua nhiều khúc chiết, nguy nan, hiểm trở, nhưng chắc chắn anh sẽ không chết.
Ngoài miệng Hàn Thanh Thanh nói tin là vì cô muốn tin, hy vọng lời bói là chân thật, nhưng nhìn Tần Dương nghiêm túc giải thích làm cô
tăng thêm niềm tin, nụ cười trên mặt cũng tươi hơn.
- Vậy thì tốt!
Tần Dương nhìn nụ cười trên mặt Hàn Thanh Thanh, cảm thụ trong lòng cô thay đổi cảm xúc, trái tim hắn mềm mại hơn:
- Ẩn Môn ngàn xưa, một mạch đơn truyền, tại sao có thể chịu đựng mưa gió mà không đứt đoạn? Phải vượt qua ải mệnh tướng, truyền nhân mỗi đời đều phải nắm giữ nghiệp mệnh tướng, không phải ỷ vào nó làm cái gì mà để khi chọn lựa truyền nhân thì đừng chọn người dễ chết yểu dẫn đến Ẩn Môn đứt truyền thừa. Việc này nghe hơi mơ hồ nhưng thật sự tồn tại.
Mắt Hàn Thanh Thanh sáng lấp lánh nhìn Tần Dương, nét mặt kinh ngạc hỏi:
- Anh biết xem tướng?
- Hiểu sơ, không giỏi.
Tần Dương đáp một câu, giây sau lại giải thích:
- Anh mới chính thức nhập môn không lâu, còn lâu lắm mới đến lúc thu đồ đệ. Huống chi có sự phụ, sự công kiểm soát giúp, chờ khi anh lớn tuổi hơn, có nhiều thời gian hơn mới rảnh rỗi nghiên cứu thứ này.
Vẻ mặt Hàn Thanh Thanh hơi thất vọng:
- Em còn tưởng đâu anh giỏi xem tướng thì xem giúp em.
Tần Dương nhìn gương mặt Hàn Thanh Thanh, cười nói:
- Tướng của em rất tốt, cuộc đời không có trắc trở gì lớn, phúc trạch sâu, tướng sống lâu.
Hàn Thanh Thanh cười hỏi:
- Tốt vậy sao? Chắc không phải anh lừa dối em chứ?
Tần Dương cười:
- Đương nhiên sẽ không.
Tần Dương có thật sự xem tướng mạo của Hàn Thanh Thanh, tuy hắn không giỏi xem tướng nhưng có đi theo Mạc Vũ học tập đàng hoàng, mưa dầm thấm đất nhiều năm, không xem sâu được nhưng dư sức xem tướng bình thường.
Hàn Thanh Thanh đổi đề tài:
- Lần này anh giúp đỡ Lâm Trúc.
Tần Dương cười nói:
- Giúp người cũng giúp mình, lần này trừ thu hoạch ba cao thủ ra còn kiếm một mớ từ họ. Một trăm triệu đồng Euro từ gia tộc Lipton, hai trăm triệu đồng Euro từ gia tộc Coleman, xem như kiếm lời.
Ba trăm triệu đồng Euro đổi thành nhân dân tệ là hơn hai tỷ, một số tiền không nhỏ, nhưng vẻ mặt của Hàn Thanh Thanh bình tĩnh, không hề giật mình.
Hàn Thanh Thanh đã thói quen Tần Dương kiếm lớn, mặc kệ hắn đi đầu làm việc gì, nếu dính dáng tới tiền thì chắc chắn không phải số lượng nhỏ, huống chi tiền nhiều đến một mức nào đó thì chỉ còn là con số.
Đối với người nghèo thì một chục ngàn tệ có lẽ sẽ làm người đó vui vẻ thật lâu, nhưng với nhà giàu thì mười triệu hoặc một trăm tiêu chí là con số, không thấy vui sướng gì nhiều.
Tạm dừng một lúc, Tần Dương cười nói:
- Ngày mốt sẽ đi Mỹ, thừa dịp ngày mai còn chút thời gian hẹn mấy người bọn họ đi ăn cơm, cũng nói cho Lâm Trúc biết chuyện. Em đi chung không?
Hàn Thanh Thanh hơi chần chừ nói:
- Mấy anh em của anh hễ gặp mặt là nhậu, thôi em không đi.
Nhậu?
Tần Dương cười cười:
- Được rồi, anh ăn xong sẽ về.
Sáng hôm sau, Miêu Kiếm Cung rời đi. Tần Dương tự mình lái xe đưa Miêu Kiếm Cung đến sân bay, đưa lên máy bay.
Miêu Kiếm Cung không nói nhiều với Tần Dương, trước khi qua cổng kiểm tra an ninh cuối cùng mới xoay người, ánh mắt luôn nghiêm khắc mang theo chút thưởng thức:
- Con giỏi lắm, ta chờ Con.
Lòng Tần Dương ấm áp, tuy mình không ở chung nhiều với sự công nhưng sư Công đặt kỳ vọng lớn vào mình.
Mình là đồ tôn của sự Công, nhưng trên thực tế thì sư công đã xem mình như truyền nhân của sự Công, dù sao thứ sự công sở trường nhất và lợi hại nhất là đồng thuật, sư phụ không biết chiêu này.
Một đồ đệ ưu tú và một truyền nhân ưu tú là hai chuyện khác nhau.
- Vâng thưa sư công, con sẽ cố gắng hết sức, không khiến người thất vọng.
Miêu Kiếm Cung cười càng tươi hơn:
- Đừng sốt ruột, Con còn trẻ tuổi, có thời gian.
Tần Dương cười đáp lại:
- Dạ!
Miêu Kiếm Cung vỗ vai hắn:
- Gặp chuyện gì thì gọi điện thoại cho ta, nhưng con có Lucian, người này lợi hại hơn ta một chút.
Tần Dương mỉm cười nói:
- Nhưng không giống nhau.
Miêu Kiếm Cung rất vừa lòng câu trả lời của Tần Dương, cười lớn, xoay người tiêu sái rời đi.
Tần Dương nhìn bóng lưng của Miêu Kiếm Cung mãi cho đến khi hoàn toàn biến mất trong Cổng kiểm tra an ninh thì mới quay người lại.
Nhớ ánh mắt của sự công nhìn mình, chắc rất vừa lòng truyền nhân này.
Thậm chí còn hơn sư phụ?
He he.
Không biết trong lòng sư phụ nghĩ thế nào, chắc cũng hơi hụt hẫng.