Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1683 - Chương 1694: Trong Lòng Người Nào Chẳng Phải Cũng Đều Đã Hiểu Rõ Rồi Sao?

Chương 1694: Trong lòng người nào chẳng phải cũng đều đã hiểu rõ rồi sao?
 

Tô Mục Dao lập tức buồn bã rời đi. Nhìn theo bóng lưng của Tô Mục Dao, vẻ mặt của Tần Dương cũng có phần phức tạp hơn.

Điều hắn nói là sự thật, điểm này khi trước lựa chọn đối tượng hợp tác, mọi người đều đã cùng phân tích qua.

Tô Mục Dao là một cô gái rất có năng lực, đáng tiếc chính là cô chỉ là người đại diện, còn người làm chủ Tô gia thực sự lại là một đối tác khiến người khác không thể bớt lo được.

Trừ phi không có sự lựa chọn nào, nếu không Tô gia sẽ không phải một đối tượng có thể hợp tác tốt, hoặc Tô Mục Dao có thể trở thành chủ nhân chân chính của Tô gia, như vậy mọi người có thể hoàn toàn hợp tác. Chẳng qua xác suất như vậy thật sự quá thấp.

Tô gia sao lại giao quyền làm chủ cho một người gầy yếu, mà không phải giao vào tay một cô gái tu hành trẻ tuổi kia chứ?

Tô Mục Dao buồn rầu không phải vì lời từ chối thẳng thừng của Tần Dương, mà là sự thật lạnh lẽo ẩn chứa trong lời mà Tần Dương nói đó.

Đúng vậy, cô chỉ là một người đại diện mà Tô gia đẩy lên trước mà thôi, cô vĩnh viễn không được đảm nhận chủ nhân thực sự.

Cô vĩnh hằng chỉ là một rối gỗ được sống dưới ánh sáng mà thôi.



Khi Tần Dương trở lại phòng bao thì tất cả mọi người đã bắt đầu uống, trong phòng bao còn có mấy em gái trẻ tuổi xinh đẹp, Tô Bình giới thiệu một loạt, thì ra đều là một số người mẫu và diễn viên có chút danh tiếng, một diễn viên trong số đó còn có danh tiếng không nhỏ, thường hay xuất hiện trên tivi.

- Tần Dương, Hàn Địch vì nghe nói anh tới mới chủ động tới đây đó.

Nữ diễn viên Hàn Địch danh tiếng không nhỏ kia mỉm cười nói:

- Tần tiên sinh, tôi là fan hâm mộ của anh, nghe nói anh tới đây, liền không mời mà tới, anh cũng đừng nên tức giận nhé.

Tần Dương mỉm cười nói:

- Hàn tiểu thư nói lời này quá khách sáo rồi, một ngôi sao lớn như cô ngày thường tôi muốn gặp mà còn chẳng gặp được đấy chứ.

Hàn Địch ngồi xuống bên người Tần Dương một cách rất tự nhiên, giơ chén rượu lên, mỉm cười nói:

- Vẫn luôn nghe Tư Kỳ nhắc tới anh, ngày hôm nay xem như được nhìn thấy người thật rồi.

Tần Dương hơi sững sờ:

- Lý Tư Kỳ?

Hàn Địch chớp chớp đôi mắt sáng ngời:

- Trước kia tôi và Lý Tư Kỳ có cùng hợp tác trong một bộ phim truyền hình, chúng tôi là bạn tốt đấy.

Tần Dương giật mình, giọng điệu lập tức nhiệt tình hơn mấy phần, bưng chén rượu lên:

- Cô là bạn của Tư Kỳ, như vậy tất cả đều không phải người ngoài rồi… Rất hân hạnh được gặp cô.

Hàn Địch sảng khoái uống hết ly rượu đỏ trong tay, sau đó cười nói:

- Tôi thật hâm mộ Tư Kỳ có được một người bạn tốt như anh, nghe nói hiện giờ cô ấy đang quay một bộ phim quân sự hệ liệt, là từ công ty của anh đầu tư một khoản tiền lớn tạo nên, chắc hẳn chờ đến khi được trình chiếu rồi, sự nghiệp của Tư Kỳ sẽ lại lên thêm một bậc thang mới. Tần tiên sinh, sau này có cơ hội xin hãy chiếu cố nhiều hơn nhé.

Tần Dương sáng khoải nói:

- Không thành vấn đề, có cơ hội cùng hợp tác.

Cùng một dạng sự việc đây cũng không phải lần đầu tiên Tần Dương gặp phải. Những em gái mà Tô Bình gọi tới thứ nhất trẻ tuổi chơi vui, thứ hai đơn giản cũng hi vọng có thể kết thêm được nhiều bạn, tạo được thêm nhiều mối quan hệ, tìm một số mối quan hệ có thể khiến cho bản thân bò được lên vị trí cao hơn, đều là nhu cầu cả mà thôi.

Sau một bữa rượu, Tần Dương và Triệu Thanh Long, cùng với hai tuyển thủ khác tên là Châu Luân và Tôn Diệp quen biết và làm thân được với nhau. Điều khiến Tần Dương cảm thấy hứng thú chính là Châu Luân và Tôn Diệp này hiển nhiên rất quen thuộc với loại tình cảnh như thế này, nói chuyện với đám mỹ nữ rất vui vẻ, uống rượu cũng rất vui vẻ, nhưng Triệu Thanh Long ngược lại có chút cưỡng ép, tỏ vẻ không quá thoải mái.

- Tần Dương, tiếp theo đây có sắp xếp nữa, có muốn mấy tăng sau đi cùng….

Tần Dương đại khái hiểu được sắp xếp theo lời Tô Bình nói là gì, liền cười nói:

- Chúng tôi là đến uống rượu, sau đó cũng không cần gì nữa, sáng sớm ngày mai còn phải bay nữa.

Tô Bình cũng không miễn cưỡng, chớp chớp mắt, nói:

- Gần đây tôi cũng không có việc gì, ngày mai cùng đi với mọi người đi. Tần Dương, anh phải dẫn theo tôi cùng bay cùng xông pha nha.

Tần Dương kinh ngạc nhìn Tô Bình:

- Anh muốn đi?

- Đúng vậy, không biết thì cũng thôi đi, nếu đã biết rồi, cơ hội như vậy sao có thể bỏ lỡ. Tôi muốn tới tận nơi xem anh thể hiện thần uy, tới cổ vũ cho anh đấy.

Tần Dương bật cười ha ha, nói:

- Vậy thì tùy anh, dù sao anh đã muốn đi thì người khác có thể ngăn cản được anh sao?

- Được, cứ quyết định như vậy đi.

Tô Bình cười khà khà, bỗng nhiên thấp giọng, nói:

- Em gái của tôi tìm anh có chuyện gì vậy?

Tần Dương mỉm cười nói:

- Bàn chuyện hợp tác một chút.

Tô Bình nhíu mày:

- Là hạng mục lái xe thông minh tự động kia nhỉ?

Tần Dương lập tức kinh ngạc:

- Anh cũng biết?

Tô Bình bật cười, ánh mắt thể hiện sự khâm phục:

- Từng nghe người khác thảo luận chuyện này, anh quả thật đã không làm thì thôi, một khi đã làm sẽ khiến người khác kinh ngạc, nếu thành công thì chính là cuộc cách mạng ô tô mang tính thay triều đổi đại đấy, đủ để ghi tên anh trong sách sử rồi, dù không có tiếng, nhưng chỉ tính riêng lợi nhuận thì cũng đủ để khiến mỗi một nhà kinh doanh phải điên cuồng rồi, có ai không muốn chen một chân vào chứ?

Tần Dương cười ha ha nói:

- Anh cũng biết đấy, tôi chính là một ông chủ vung tiền làm biếng thôi.

Tô Bình trợn trắng mắt liếc Tần Dương:

- Anh xác thực là vung tiền làm biếng, nhưng vị ông chủ vung tiền làm biếng như anh tuyệt đối không thể thiếu, anh làm ông chủ vung tiền, người khác kéo người vào làm không được sao?

Tần Dương bật cười, những lời này của Tô Bình mặc dù là nửa đùa nửa thật, nhưng quả thật đã nói ra được điểm quan trọng.

Tần Dương quả thật là một ông chủ vung tiền, nhưng thứ mà hắn cung cấp để cho công ty kiểm soát đều là những thứ quan trọng.

Tần Dương cung cấp bí kíp điều chế Thang Tam Nguyên cho sản phẩm của công ty sản xuất sản phẩm bảo vệ sức khỏe Thiểm Điện, sản phẩm làm đẹp của tập đoàn Thi Nhã, hạng mục lái xe tự động thông minh cho xe ô tô cũng vô cùng quan trọng...

- Tôi từ chối rồi.

Khi nói những lời này, ánh mắt Tần Dương nhìn tới gương mặt của Tô Bình, nhưng cũng không thấy được một chút vẻ thất vọng nào trên khuôn mặt của Tô Bình, có chăng chỉ là vẻ đương nhiên mà thôi.

- Mặc dù tôi là người Tô gia, nhưng là bạn bè, tôi muốn nói là anh từ chối là đúng.

Tần Dương nhíu chặt mày:

- Hả?

Tô Bình nhún vai, bưng ly rượu lên, uống một ngụm, sau đó cười nói:

- Tôi là người Tô gia cho nên còn không biết tác phong của nhà mình như thế nào sao, chính là được một tấc lại muốn tiến một thước, ăn thịt người không nhả xương. Ngày hôm nay anh cho họ mười phần trăm cổ phần, họ nhất định sẽ nghĩ mọi cách tăng thêm đến hai mươi phần trăm, ba mươi phần trăm, sau đó thu mua lại từ các cổ đông khác, cuối cùng lật đổ vị trí lãnh đạo của anh, tự đứng lên vị trí đầu... Tôi không phải đang nói tới em gái mình đâu, Mục Dao không phải người như vậy...

Tần Dương nghe thấy Tô Bình nói như vậy không kiềm chế được mà bật cười phá lên:

- Anh ngược lại rất thẳng thắn, không sợ lời này truyền tới tai những người khác sẽ gây khó dễ cho anh sao?

Tô Bình thản nhiên đáp lời:

- Tôi sợ gì, tôi cũng không kế thừa sản nghiệp gia tộc, huống hồ lời tôi nói vốn là sự thật, việc như vậy cũng không chỉ xảy ra lần một, lần hai, người ngoài cũng không phải không biết...

Quả thật Tần Dương cũng không có ý kiến gì chỉ vì lời Tô Bình nói Tô gia như vậy, chỉ bật cười ha ha nói:

- Được, cảm ơn lời khuyên của anh, nhưng thương trường như chiến trường, hành động như vậy vốn dĩ rất bình thường.

Tô Bình gật đầu:

- Tôi biết là rất bình thường, nhưng liên kết vốn và tranh đấu cổ phần không có gì đáng trách, tuy nhiên nếu là dựa vào quan hệ hợp tác, đến cuối lại biến thành chém giết nhau vì vốn, thì thật quá đáng rồi...

Tần Dương lập tức cảm thấy có chút kinh ngạc. Con người Tô Bình không có bản lĩnh gì lớn, người ngoài nhìn vào dường như giống như một Lưu A Đấu không làm được trò trống gì, nhưng có ai nói rõ ràng được suy nghĩ trong lòng hắn ta không chứ?
Bình Luận (0)
Comment