Chương 1697: Cung kính vĩnh hằng!
- Bọn họ ra ngoài rồi!
- Đi theo, báo cáo mọi lúc!
- Rõ!
Ngay khi chín người Tần Dương rời khỏi khách sạn thì một người đàn ông đang ngồi trên chiếc ghế sô pha lớn chăm chú đọc sách bỗng nhiên khép sách lại, đứng dậy, cũng đi ra theo.
Chín người Tần Dương còn đang gọi xe trên đường, người đàn ông đọc sách đã chậm rãi đi đến chiếc xe ô tô màu đen hơi chếch bên mặt đường, mở cửa xe, ngồi xuống vị trí ghế lái phụ.
- Đi theo đám người họ!
- Rõ!
Đám người Tần Dương gọi hai chiếc xe, một trước một sau đi tới nhà hàng Tần Dương đã đặt trước đó.
Nhà hàng cách không xa khách sạn, sau hơn mười phút thì đã tới nơi, đây cũng là khu kinh doanh phồn hoa nhất New York, trừ ăn uống thì cũng thường có nhiều người tụ tập, dòng người qua lại thoăn thoắt như thoi đưa.
Đương nhiên Tần Dương không nhận thấy được bản thân đang bị theo dõi, thật ra cũng không phải hắn không có lòng phòng bị, mà vì tuyến đường đi đều là đường chính, dòng xe cộ qua lại nhiều, tốc độ xe cũng không nhanh, hắn còn đang ngồi ở chiếc xe đầu tiên, rất khó phát hiện ra có xe đang đi theo.
Đám người Tần Dương cùng tiến vào bên trong nhà hàng, đây là một nhà hàng hải sản khá cao cấp được khen không ngớt.
Nếu đã mời thì phải mời bữa tốt nhất, đâu thể mời người ta đi ăn quán hamberger ven đường được.
Chiếc xe ô tô màu đen bám theo sau đỗ ở bên đường, người đàn ông ngồi ghế lái phụ nhìn theo đám người Tần Dương đi vào nhà hàng, nhỏ giọng báo cáo một lượt, sau đó xuống xe bám theo lên tầng.
Đi tới khu vực nhà hàng, gã liền nhìn thấy được mục tiêu mà bản thân đang theo dõi, đám người Tần Dương ngồi ở một chiếc bàn lớn trong một góc, gã liền ngồi ở một góc khác, gọi một phần cơm đơn giản cho mình, cầm lấy di động, dáng vẻ như đang xem điện thoại, âm thầm chụp ảnh lại.
Gã gửi bức ảnh đi, không lâu sau thì cơm gã gọi đã được bưng lên, gã thành thạo xử lý phần cơm của mình, sau đó đi xuống tầng.
Sau khi gã xuống tầng không lâu, ba gã xách theo hòm xuất hiện ở ngưỡng cửa. Bọn họ đứng ở cửa sảnh lớn quét mắt lướt nhìn qua một lượt, ba gã liền chọn ngồi xuống một cái bàn, đặt một bàn tiệc khá sang trọng, còn gọi một chai rượu whisky giá trị xa xỉ.
Chỗ ngồi của ba người cách đám Tần Dương một bàn rất gần, món ăn nhanh chóng được bưng lên, ba gã bắt đầu cúi đầu gặm lấy gặm để, nhưng không có bất cứ sự trao đổi qua lại nào.
Ba gã ăn như hổ đói giống như bị nghiện, sau đó cầm lấy chai rượu, đổ đầy ba ly, gã cầm đầu đứng dậy, vẻ mặt nghiêm trang, nhỏ giọng lầm bầm một câu:
- Cung kính vĩnh hằng!
Hai gã khác cũng có vẻ mặt hưng phấn, bưng ly rượu lên, cụng một ly với gã nghiêm trang kia, cả ba uống cạn ly whisky.
Ba gã cùng cúi đầu, từ từ mở hòm xách theo bên người ra, bên trong vậy mà lại chính là mấy khẩu AK-47 đã lắp sẵn băng đạn.
Gã dẫn đầu đầu tiên đút một chiếc điều khiển từ xa vào trong túi, sau đó hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói:
- GO!
Ba gã cùng đồng thời thò tay vào trong hòm, lấy khẩu AK ra, giơ lên, họng súng nhắm ngay người gần đó, không hề do dự mà bóp cò.
- Pằng, pằng, pằng!
...
Toàn bộ cao lương mỹ vị đều đã đặt ở trên bàn, ly rượu đỏ được rót đặt trước mặt mọi người. Đám người đều rất hào hứng, cùng đi tới nơi đất khách quê người này, vừa giống như đi du lịch, cũng là đại diện cho tinh anh tu hành Trung Quốc, đều cùng lừa tuổi, kết bạn mới đương nhiên cũng là một việc vô cùng vui vẻ.
Khi ba gã bên cạnh tới, Tần Dương theo bản năng liếc nhìn đối phương, vì vị trí Tần Dương đang ngồi chính ngay đối diện với ba gã.
Khi ba gã gọi cơm, Tần Dương cũng không cảm thấy có vấn đề, thế nhưng khi thức ăn được bưng lên, khi ba gã ăn như hổ đói, Tần Dương lại cảm thấy có chút kỳ quái.
Ba gã này ăn mặc rất bình thường, trông qua không giống kẻ có tiền, nhưng chi phí của nhà hàng này cũng không thấp, ba gọi món cộng thêm mấy chai rượu tính ra có giá trị vô cùng xa xỉ, cộng thêm tướng ăn của bọn họ quả thật quá không hài hòa.
Tần Dương ngược lại không suy nghĩ nhiều, hiện giờ hạng người gì cũng có, tỷ phú mặc quần áo giá trị mấy chục đồng ra vào nơi cao cấp cũng không phải không có.
- Cung kính vĩnh hằng!
Khi ba gã chạm cốc, câu kia giống như một loại lời cầu nguyện một lần nữa hấp dẫn lực chú ý của Tần Dương.
Mặc dù đã giảm thấp giọng khi nói những lời này, nhưng thực lực của Tần Dương rất mạnh mẽ, tố chất thân thể biến thái, cộng thêm hắn đang chú ý tới đối phương, đương nhiên cũng sẽ nghe thấy được.
Vĩnh hằng?
Trong lòng Tần Dương cảm thấy có chút kỳ quái, trong lòng dâng trào mấy phần cảnh giác.
Thân là một đặc công, đã tiếp xúc với rất nhiều tổ chức kỳ quái trên đời, cho nên luôn nhạy cảm đối với một số chữ quan trọng.
Khi ba gã cúi người lấy món đồ trong hòm ra, sự chú ý của Tần Dương đều đã tập trung tới cái hòm của ba gã kia.
Trong khoảnh khắc khẩu AK-47 rời khỏi hòm, đồng tử của Tần Dương đột ngột co rút lại, tóc gáy lập tức dựng thẳng đứng.
Khi ba gã giơ súng lên, nhắm họng súng, trong đó hai gã đã nhắm ngay bàn của Tần Dương, một gã nhắm ngay bàn bên cạnh, bóp cò.
Tần Dương bỗng nhiên đứng dậy, tay phải cầm lấy một cái đĩa, phun trào cương khí, tiện tay ném đi, chiếc đĩa lập tức bay di giống như tia chớp.
Tay trái của Tần Dương đã nắm lấy phần rìa của chiếc bàn nặng, toàn thân căng cứng, đột ngột hất lên, đồng thời quát lớn:
- Nằm xuống!
Tần Dương đột ngột đứng dậy khiến ánh mắt đám người đang trò chuyện nhiệt tình đều tập trung tới hướng Tần Dương, trong ánh mắt thể hiện sự kinh ngạc và tò mò.
Mọi người thấy Tần Dương ném chiếc đĩa đi, còn nhìn thấy động tác lật bàn của Tần Dương, lỗ tai nghe thấy giọng nói của Tần Dương, mặc dù trong thâm tâm không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng giọng điệu khẩn trương và nghiêm túc của Tần Dương khiến mọi người theo bản năng biết đã xảy ra chuyện gì, cả đám lập tức nhào sang hướng bên cạnh.
Gã gần Tần Dương nhất mới xoay chuyển họng súng, chiếc đĩa Tần Dương ném đi trực tiếp đụng chạm với họng súng của gã.
Mặc dù chỉ là một chiếc đĩa sứ, nhưng có rót thêm cương khí, ở khoảng cách gần như vậy, lực va chạm của chiếc đĩa sứ kia không kém gì lực va chạm của một cái búa khổng lồ, họng súng AK trong tay gã lập tức chệch hướng, nhưng gã vấn bóp cò theo bản năng, viên đạn được bắn ra, nhưng hoàn toàn bắn vào trong không trung.
Chiếc đĩa sứ va chạm với họng súng, lập tức vỡ vụn, biến thành vô số mảnh nhỏ, lực quán tính khổng lồ khiến những mảnh nhỏ như tiên nữ tán hoa bay vọt tới hướng của gã kia, mỗi mảnh sứ lại giống như từng lưỡi dao sắc bén.
Một gã khác xoay người chậm hơn, viên đạn thuận đường bay ngang qua gã, nhưng cả một bàn ăn khổng lồ, bao gồm cả cái nồi đang nấu trên bếp lửa, bát đĩa, dao nĩa, nước canh đều đổ ập tới hướng bọn họ.
Phần lớn những viên đạn được bắn ra đều bị cái bàn khổng lồ này chặn lại, nhưng vẫn có người trúng đạn, lập tức kêu lên những âm thanh thảm thiết.
Cùng lúc đó, viên đạn của tay súng thứ ba đã thuận lợi trúng đám người ở một hướng khác không hề chuẩn bị, đang hào hứng ngẩng cao đầu dùng cơm...