Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1687 - Chương 1698: 0 Quân 1 Phát

Chương 1698: 0 quân 1 phát
 

Máu tươi bắn ra, tiếng người hét lên thảm thiết.

Đám người hoảng sợ đứng dậy chạy theo bốn phương tám hướng, không ít người ngã xuống trên vũng máu.

Mặt bàn khổng lồ cùng với nước canh đổ ập tới ba tay súng, tay súng thứ hai thấy được cái bàn bay tới liền ngừng động tác bóp cò, trực tiếp nhảy lên, một cước nặng nề đạp tới hướng mặt bàn.

Hai luồng sức mạnh khổng lồ va chạm qua mặt bàn, chiếc bàn gỗ khổng lồ không chịu được sức mạnh lớn như vậy, trực tiếp tan tác, nhưng bát đũa cốc chén trên mặt bàn vẫn đổ ụp về hướng ba gã kia, cả ba không kịp tránh né liền bị đập vô cùng chật vật.

Sau khi lật cái bàn, chỉ chớp mắt Tần Dương đã thi triển Huyễn Ảnh Bộ.

Sau khi mặt bàn bị đánh vỡ, trong không gian nước canh còn bay khắp nơi, Tần Dương đã giống như mãnh hổ nhào tới, đạp một cước lên mặt tường, xoay người đá ra một cước.

Tay súng thứ hai mới vừa dùng một cước đá vỡ cái bàn, người vừa mới đáp xuống mặt đất, thì chân của Tần Dương đã dứt khoát quét ngang cổ của gã.

Răng rắc!

Âm thanh xương gãy giòn vang lên, gã cầm súng kia bay ra ngoài giống như túi tiền vải bị rách.

Tần Dương đáp xuống mặt đất, không hề dừng lại, đã nhào tới hướng gã thứ ba.

Gương mặt gã kia thể hiện vẻ dữ tợn, lật tay đánh một quyền về hướng Tần Dương.

Quyền của hai người va chạm trong không trung, cả hai đều bay về phía sau, lưng của Tần Dương nặng nề va chạm với vách tường, mặt tường lập tức bị hõm xuống.

Gã đó vốn dự định dùng một quyền đánh bay Tần Dương, nhưng không ngờ nắm đấm của Tần Dương cứng như vậy, thân thể của gã lập tức bay ngược ra ngoài, đụng đổ một cái bàn.

Súng trong tay gã đã bay đi mất, gã giãy dụa bò dậy khỏi mặt đất, cắn răng, lấy chiếc điều khiển từ xa từ trong túi ra.

Ánh mắt của Tần Dương vẫn luôn nhìn chằm chằm gã, khi thấy gã lấy chiếc điều khiển từ xa ra, sắc mặt của Tần Dương lập tức biến đổi. Hắn đột ngột quay đầu, tầm mắt nhìn về phía chiếc hòm duy nhất trong ba cái hòm không được mở ra kia.

Nổ bom!

Tần Dương cảm thấy trái tim như đột ngột vọt tới cổ họng. Cơ thể của hắn giống như đã phải chịu áp lực cực lớn, nháy mắt đã chạy tới cái hòm kia.

Hắn không dùng tay của mình lấy cái hòm, mà là vận dụng sức lực toàn thân, tụ lại ở mũi chân, điểm nửa bước xuống cái hòm, sau đó nhảy mạnh lên.

Cái hòm không tính là quá nặng, lần này Tần Dương nhảy toàn lực lên, cái hòm lập tức bay đi về góc không có người.

Cùng lúc đó, tay súng lấy chiếc điều khiển từ xa ra đã dứt khoát ấn cái nút.

- Ầm!

Cái hòm trực tiếp nổ lớn, lửa nóng bắn ra khắp nơi, vụ nổ mạnh hình thành sóng xung kích thổi bay toàn bộ phạm vi xung quanh.

Trong khoảnh khắc xảy ra vụ nổ, Tần Dương đã dứt khoát nằm xuống đất.

Một ngọn lửa đã rơi xuống thân người của Tần Dương, lập tức đốt cháy quần áo của Tần Dương. Tần Dương cảm nhận được cơn đau đớn bị thiêu đốt liền xoay người lăn một cái, đè ép ngọn lửa dưới thân, trong nháy mắt đã dập tắt được ngọn lửa.

Ánh mắt của gã ấn nút nổ bom để lộ sự oán độc, bò từ dưới mặt đất lên, chạy như điên ra ngoài, nhảy vèo một cái phá vỡ lớp thủy tinh, trực tiếp nhảy từ tầng hai xuống.

Tần Dương bò từ dưới mặt đất dạy, ánh mắt lập tức nhìn tới gã toàn thân đều là máu bị những miếng thủy tinh đâm kia, lập tức nhào tới gã.

Sự việc đã đến nước này, Tần Dương phải gắng hết sức giữ lại người sống thì mới có thể điều tra ra được rốt cuộc là ai đứng sau.

Nhưng Tần Dương còn chưa bắt lấy gã, thì gã đã gắng hết sức cắn cổ áo của mình, ánh mắt nhìn về phía Tần Dương vừa tuyệt vọng, vừa ngập tràn sự oán độc.

Tay của Tần Dương dừng lại trước ngực của gã, nhíu mày.

Tình huống như thế này hắn cũng không xa lạ gì. Người như vậy đều là tử sĩ, một khi chấp hành nhiệm vụ bị bắt sẽ lập tức cắn nát kịch độc giấu trong cổ áo, lập tức mất mạng.

Tần Dương quay đầu liếc nhìn gã phá vỡ cửa sổ phía sau, từ bỏ quyết định đuổi theo.

Trước đó hắn và gã đã giao đấu một quyền, thực lực của hai bên không cách biệt nhau lắm, khoảng thời gian đã chậm trễ như vậy rồi, hắn đã không còn khả năng đuổi kịp, hơn nữa vẫn còn chuyện quan trọng hơn cần hắn làm.

Tần Dương nhanh chóng trở lại bàn của mình kia, đám người cũng đã bình tĩnh lại, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Tần Dương, trong ánh mắt ngập tràn cảm kích.

Bọn họ đã nhìn thấy rõ ràng chuyện gì đã xảy ra ban nãy. Trong ba tay súng kia có hai họng súng đều nhắm tới bàn của Tần Dương, hai khẩu AK bắn tới, nếu như không có động tác đột ngột của Tần Dương, thì bàn này của bọn họ sẽ phải có bao nhiêu người chết đây?

Ánh mắt Tần Dương đảo nhanh qua mọi người, phát hiện trong đám người họ có hai người có máu tươi trên người, vội vàng bước nhanh tới, trầm giọng hỏi:

- Mọi người thế nào rồi, bị thương thế nào?

Hai người đàn ông kiểm tra vết thương của mình, thở dài một hơi.

- Không có gì đáng ngại!

- Chân to, không chết được!

Tần Dương tiến lên trước kiểm tra cho hai người họ một lượt, thở phào một hơi. Hai người kia một người trúng đạn ở bả vai, một người trúng đạn ở chân, đều không phải vết thương trí mạng, huống chi ngay khoảnh khắc Tần Dương hét lớn, cơ thể mọi người căng cứng theo bản năng, tràn ngập nội khí, mặc dù viên đạn đã bắn trúng hai người, nhưng cũng không quá sâu, chỉ có thể coi là vết thương nhẹ.

Tần Dương quay đầu liếc nhìn tình huống trong nhà hàng, trái tim trở nên âm trầm.

Một bàn khác có đến hơn một nửa thực khách cả nam lẫn nữ đều chìm trong vũng máu, có người đã không còn cử động, có người đang kêu gào thảm thiết, cả nhà hàng trở nên hỗn loạn, ngập tràn máu tươi...

- Tần Dương, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?

Tần Dương trầm mặc lắc đầu, không trả lời câu hỏi của Trần Hầu:

- Hai người đừng cử động, đợi lát nữa xe cứu thương tới, những người khác đi cùng tôi đi cứu người.

Trong lòng Tần Dương thật ra đã có phỏng đoán, nhưng nói ra những lời như vậy lúc này hiển nhiên không thích hợp, đương nhiên vẫn nên đi cứu người.

Tần Dương không đợi mọi người về hết đã nhanh chóng chạy đi cứu người bị thương.

- Tôi là bác sĩ... Nhanh chóng báo cảnh sát, gọi xe cứu thương!

Tần Dương đi tới bắt đầu nhanh chóng kiểm tra cho người bị ngã dưới mặt đất.

Trong đám người trúng đạn đã có người tử vong, Tần Dương tìm được người bị thương nặng, nhanh chóng hỗ trợ cầm máu.

- Trần Hầu, đặt anh ta dựa lên tường, anh ấn giúp anh ta ở chỗ này, đừng để anh ta tiếp tục chảy máu.

- Bạch Linh, cô ấn cho người này ở đây, còn có huyệt vị này nữa, nhưng hai phút phải bỏ ra một lần, sau đó lại điểm lại...

- Thanh Long, anh đặt người này nằm ngang đi, tôi châm cứu cho anh ta!

...

Đám người dưới sự chỉ đạo của Tần Dương lập tức bận rộn hẳn. Rất nhanh sau đó tiếng còi báo động vang lên, những tiếng bước chân vội vã vang lên, đoàn cảnh sát lập tức xông vào. Nhìn thấy tràng cảnh máu me lẫn lộn bên trong nhà hàng, sắc mặt của bọn họ lập tức thay đổi.

- Đã xảy ra chuyện gì vậy?

Tần Dương ngẩng đầu liếc nhìn, nhưng động tác trên tay vẫn không ngừng lại.

- Nơi này bị khủng bố tấn công, tôi là bác sĩ, đang cứu chữa cho bệnh nhân, nhanh chóng gọi xe cứu thương...
Bình Luận (0)
Comment