Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1738 - Chương 1749: Có Nên Quay Một Bộ Phim Về Người Tu Hành?

Chương 1749: Có nên quay một bộ phim về người tu hành?
 

Một ông già người da trắng đeo kính râm, vóc dáng khôi ngô mặc đồ rằn ri thần thái cao ngạo lạnh lùng sải bước trong rừng cây, đầu bên kia là mục tiêu của hắn ta, lính đặc chủng Diệp Nam đến từ Trung Quốc.

Hắn ta tới nơi này chỉ có một nhiệm vụ duy nhất, đó là giết chết Diệp Nam.

Bước chân đi nhanh đột nhiên tạm dừng, trước mặt ông già người da trắng là một bóng dáng lao ra từ rừng cây, vèo một tiếng đáp xuống chặn đường đi.

Tần Dương đeo kính râm, mặc áo khoác màu đen, ác nghiệt chặn đường ông già người da trắng, tuy không nói tiếng nào nhưng có khí vô hình khuếch tán từ người hắn.

- Mày là ai?

Ông già người da trắng dùng tiếng Trung ngọng nghịu hỏi Tần Dương, trên người đã bộc phát ra khí thế mạnh mẽ, mắt lộ sát khí.

Tần Dương lạnh lùng nhìn ông già người da trắng, tháo kính râm xuống, tùy tay ném, mắt kính treo trên một chạc cây gần đó, ánh mắt lạnh lùng bước tới gần ông già người da trắng.

Mắt ông già người da trắng bắn ra sát khí:

- Chết!

Ông già người da trắng chợt nhích người, dưới chân đạp một hố nhỏ, lao nhanh đến gần Tần Dương, đâm hướng hắn.

Tần Dương như bóng ma sải một bước dài né thoát cú đấm, ông già người da trắng cong khuỷu tay quét qua, một cái cây thô cỡ miệng chén bị cánh tay quét gãy.

Tần Dương không cho ông già người da trắng có cơ hội thứ hai, đạp đất vọt lên, tung chân đá bay hắn ta. Thân thể của ông già cứng rắn như sắt thép đụng gãy một thân cây, người rớt xuống đất. Tần Dương không đợi đối phương bò dậy đã bay lên, giơ chân đạp xuống cổ ông già người da trắng.

Ông già người da trắng ngẹo cổ, chết không kịp ngáp.

Tần Dương đáp xuống đất, rút chân về, ngoái đầu nhìn phía sau, sải bước lấy xuống mắt kính còn treo trên cành, lắc người, áo khoác ngoài bay lên, hắn như con dơi vỗ cánh nhanh chóng biến mất trong rừng cây phía sau.

- Cut!

Cùng với tiếng hô lớn siêu kích động của Chu Bằng, rừng cây yên tĩnh thoáng chốc sôi động.

Ông già tóc bạc nằm dưới đất đã chết bỗng lật người bò dậy, vỗ cát bụi trên người, khỏe mạnh đi tới bên này. Tần Dương biến mất trong rừng cây lại xuất hiện, cười hỏi:

- Brewer, không sao chứ?

Brewer cười nói:

- Vẫn ổn.

Tần Dương vỗ vai Brewer, cười nói:

- Vất vả cho ông, chờ ra phim cũng sẽ ghi tên của ông vào.

Mắt Brewer hơi tỏa sáng nói:

- Cảm ơn ông chủ!

Tần Dương cười nói:

- Đây là công của ông, không có ông phối hợp thì tôi đánh cũng bó tay bó chân, sợ lỡ mạnh tay quá đánh chết người thật.

Người xung quanh cười phá lên, ánh mắt nhìn Tần Dương và Brewer tràn ngập cuồng nhiệt và sùng bái.

Chu Bằng cẩn thận xem lại cảnh quay vừa rồi, hưng phấn nói:

- Hoàn mỹ, quá hoàn mỹ, sắc bén hung ác, nhanh gọn, tuyệt, cảnh này chắc chắn sẽ nổi tiếng, có thể dùng làm mánh lới tuyên truyền.

Tần Dương cười nói:

- Việc chuyên nghiệp giao cho dân chuyên nghiệp làm, các người định đoạt.

Chu Bằng gật đầu, nói:

- OK, đổi chỗ, mọi người chuẩn bị một chút, còn một cảnh đối thoại.

Tần Dương đóng vai người đàn ông thần bí gặp mặt nhân vật chính Diệp Nam chiến đấu đẫm máu, phát sinh vài câu đối thoại ngắn gọn. Tần Dương vẫn giữ nét ngầu, trầm mặc ít lời, siêu thần bí.

Màn này chỉ diễn hai lần là qua, Chu Bằng kiểm tra lại đoạn quay phim, cảm thán rằng:

- Tổng giám đốc Tần, khí tràng của cậu rất mạnh, khí chất cũng rất đặc biệt, nếu như có thể hoàn toàn chế tạo một bộ phim lấy cậu làm vai chính thì chắc chắn sẽ rất hot, thậm chí viết riêng cho thân phận người tu hành của cậu, khi đánh nhau dùng người tu hành thì cảm giác chân thật không chút giả tạo đó sẽ rất tuyệt.

Tần Dương cười nói:

- Đạo diễn Chu đừng trêu đùa tôi, tôi không muốn làm diễn viên, cũng không có nhiều thời gian.

Chu Bằng khẽ thở dài:

- Ừ, tôi cũng biết điều mình nói là hy vọng xa vời, nhưng nếu tổng giám đốc Tần một ngày nào đó thật sự muốn quay phim thì xin hãy nhớ suy xét đến tôi, tôi có thể không cần lương!

Tần Dương cười:

- Khoa trương vậy?

Chu Bằng ánh mắt tỏa sáng nói:

- Nhiều hoặc thiếu tiền lương một bộ phim không làm tôi chết đói, nhưng cơ hội quay bộ phim như vậy mà bỏ lỡ là không còn nữa.

Tần Dương thuận miệng trêu đùa:

- Điện ảnh về người tu hành à, cũng không phải không thể quay. Không chỉ mình tôi là người tu hành, chờ tới lúc đó mời một số người tu hành làm nhân vật chính. Hiện tại người tu hành bị công khai lộ ra ngoài sáng, nhiều quy tắc ngầm trói buộc cũng bị phá vỡ, bọn họ sẽ xuất hiện như một phần tử trong xã hội bình thường, không cần che giấu mình như trước kia nữa. Tìm mấy người tu hành làm diễn viên không khó, không chừng những học sinh trong trường Bắc Ảnh, Bắc Hí, Trung Hí cũng có không ít người tu hành.

Mắt Chu Bằng sáng như đèn pha, cách nói của Tần Dương mở mang lối suy nghĩ của hắn ta, hào hứng nói:

- Hay là vậy đi, tổng giám đốc Tần, cậu đầu tư một bộ, tôi quay phim? Vẫn câu cũ, chỉ cần tham gia diễn vai chính đều là người tu hành, quay phim về người tu hành thì tôi không cần tiền lương.

Dường như lo lắng bị Tần Dương từ chối, Chu Bằng vội vàng khuyên:

- Tựa như tổng giám đốc Tần đã nói, hiện tại người tu hành bị lộ ra ngoài sáng, thế giới đều đang chú ý, nếu quay bộ phim về người tu hành hơi sâu sắc chút sẽ mang đến ảnh hưởng sâu xa. Dù tổng giám đốc Tần không tự mình đóng phim, chỉ cần là công ty của cậu tham dự vào thì sẽ có tác dụng xúc tiến rất lớn cho phát triển của công ty.

Tần Dương vốn chỉ là thuận miệng nói ra hòng từ chối lời khuyên mình đóng vai chính của Chu Bằng, nhưng nghe hắn ta nói như vậy cũng cảm thấy hơi có lý.

Trong đầu sóng ngọn gió người tu hành bị lộ ra ngoài sáng, nếu một bộ phim do người tu hành diễn xuất và đề tài sâu sắc một chút thì sẽ dẫn phát ảnh hưởng to lớn. Công ty điện ảnh của mình sẽ nhờ đó phát triển, ai mà chê tiền chứ?

Vừa kiếm được tiền vừa có thể mở rộng sức ảnh hưởng, cớ sao mà không làm?

Tần Dương gật đầu, nói:

- Đề nghị của đạo diễn Chu không tệ, trở về tôi sẽ kêu bên công ty thảo luận, nếu làm được thì sẽ lập một hạng mục về điện ảnh người tu hành.

Chu Bằng thoáng chốc vô cùng hưng phấn:

- Tổng giám đốc Tần, về đạo diễn nhớ nhất định phải suy xét đến tôi!

Tần Dương cười nói:

- Tôi sẽ đề nghị với bên công ty.

Tuy rằng Tần Dương không minh xác đồng ý Chu Bằng, nhưng Chu Bằng siêu hưng phấn. Chu Bằng biết Tần Dương đề nghị với công ty, quyết định cuối cùng vẫn phải xem phòng vé của phần một Siêu Phàm, khi nào phòng vé phần một nổ mạnh mới khẳng định năng lực của hắn ta, mới có khả năng tiếp tục hợp tác. Nếu phòng vé trượt dốc, đầu tư hở chút là trên trăm triệu, ai mà yên tâm giao cho hắn ta?

Chu Bằng tràn ngập tin tưởng với phòng vé của Siêu Phàm, có Tần Dương gia nhập, hiệu quả siêu chân thật thế này, hắn ta tin tưởng sẽ dẫn phát xung động lớn. Nhưng Chu Bằng bỗng thấy khó xử, dựa theo hiệp ước, phần một nổi tiếng thì chẳng phải là hắn ta phải quay thêm phần hai Siêu Phàm sao?

Có lẽ sẽ bị trùng thời gian, nhức đầu ghê.
Bình Luận (0)
Comment