Chương 1770: Đồ đã vào tay chưa?
Thần khí?
Tần Dương cúp máy, nhớ lại từ hình dung của Thược Dược, thầm lắc đầu.
Là thứ như thế nào mới được xưng là thần khí?
Có phải chơi game đâu, đào đâu ra thần khí?
Tần Dương cười nhạt, không để bụng chuyện này.
Ở lại Đại Bảo Tiều kéo dài một ngày, ba người Tần Dương mới cùng vợ chồng Romare bay hướng Thụy Điển, đáp xuống sân bay Stockholm.
Mọi người đi ra sân bay, bên ngoài sớm có xe hơi Lincoln Limousine chờ đợi, đón đoàn người Tần Dương lên xe, lái hướng trang viên Houghton của gia tộc gia tộc Cole Mohr.
Trang viên nằm ở ngoại ô thành phố, chiếm diện tích to lớn, hơn nữa xem thực vật mà trang viên gieo trồng cùng với một số kiến trúc bên ngoài thì nơi đây có lịch sử vô cùng xa xôi.
- Trang viên này có thể ở lại nhiều người à? Các người đều ở chung sao?
Romare gật đầu, nói:
- Đúng vậy, thành viên chi nhánh họ chúng tôi đều ở đây, đương nhiên, cũng có một số ở bên ngoài, tùy yêu thích cá nhân, nếu muốn ở thì mỗi người đều có phòng riêng trong trang viên.
- Giống như khách sạn vậy sao?
Romare lắc đầu giải thích:
- Bên trong tòa nhà là từng căn nhà độc lập, mỗi thành viên nam giới trong gia tộc đều sẽ được chia cho một bộ, tùy vào mình muốn ở hoặc không.
- Sinh hoạt tập thể kiểu gia tộc sao? Cũng tốt đấy chứ.
Romare xuống xe, trong giọng nói mang theo mấy phần tự hào:
- Dù sao gia tộc chúng tôi cũng là gia tộc người tu hành truyền thừa lâu dài, cho mỗi thành viên trong tộc có căn nhà riêng không khó khăn gì. Huống chi chuyện này có lợi cho đoàn kết thành viên trong tộc, chúng tôi là một gia đình đoàn kết, chỉ có đoàn kết mới đứng vững gót chân.
Đoàn kết?
Tần Dương trong lòng cười nhạt, Ehausen còn không bỏ qua máu mủ của mình, giết không chừa một ai, gia tộc như vậy cũng có thể trở thành đoàn kết?
Ngoài mặt Tần Dương không lộ vẻ gì, tiếp tục dò hỏi:
- Vitas tiên sinh trước kia cũng ở nơi này sao?
- Đúng vậy.
Romare lộ vẻ mặt đau buồn:
- Bởi vì đón Daisy mà tôi bỏ lỡ lễ tang của Vitas tiên sinh.
- Vậy thì đúng là tiếc nuối, nhưng tôi nghĩ Vitas tiên sinh nhất định sẽ không trách tội Romare tiên sinh, bởi vì tiên sinh mang cháu gái của ông ấy trở về!
Vẻ mặt Romare đau thương nói:
- Hy vọng như vậy, nguyện Vitas tiên sinh yên nghỉ trên thiên đường.
Đi vào trang viên, Romare gọi một người hầu quấn tạp dề ren lại:
- Đây là khách của tôi, sắp xếp phòng khách cho họ.
Dặn dò xong, Romare quay đầu nói:
- Tần tiên sinh, các người hãy tạm nghỉ ngơi, chút tối sẽ có bữa tiệc, đến giờ người hầu sẽ đến mời hai vị.
- Tốt!
Dàn xếp đám người Tần Dương xong Romare vội vàng lên tầng cao nhất của trang viên, xuyên qua hành lang dài, cuối cùng gõ cửa căn phòng nằm ở tận cùng bên trong.
- Vào đi.
Romare cẩn thận đẩy mở cửa phòng, nhẹ tay nhẹ chân đi vào, nét mặt rụt rè và cao ngạo biến mất, thay thế là kính sợ và cẩn thận.
Đây là một gian phòng làm việc, một giá sách đặt sát tường, chính giữa là một bàn công tác, phía trước kính thủy tinh to sát đất là một người đàn ông mặc áo sơ mi phẳng và áo khoác ngoài, cánh tay trái đưa ngang ngực, tay phải chống cằm, ánh mắt nhìn phương xa qua cửa sổ, dường như đang suy tư.
- Ehausen, tôi đã đưa người về.
Người đàn ông đứng trước cửa sổ xoay người lại, ánh mắt hơi lạnh lùng hỏi:
- Đã lấy được đồ chưa?
Romare lấy một cuốn sổ bìa màu xám đen ra, cung kính đặt trên bàn làm việc:
- Lấy được, cảnh sát cướp lại thứ đó, xem như di vật giao cho tôi.
Ehausen khoảng ba mươi tuổi, mũi ưng, da trắng, mắt sâu thẳm, tóc chải ngược ra sau, bề ngoài hơn điển trai, nhưng cho người cảm giác hơi nguy hiểm.
Ehausen nhìn cuốn sổ bìa màu xám đen, mắt sáng ngời, bước nhanh đi tới, chộp lấy cuốn sổ, đang định xem nhưng bỗng lóe tia sáng ngước lên nhìn Romare:
- Anh có xem nội dung bên trong chưa?
Romare bị Ehausen nhìn chằm chằm thì thay đổi sắc mặt, lắp bắp giải thích:
- Tôi chỉ giở vài trang để xác nhận có đúng là bút ký viết tay của John hay không, tôi không xem nội dung bên trong, tôi thề, thật sự không xem!
Hiển nhiên Romare rất sợ Ehausen, bị gã nhìn chằm chằm làm giọng nói của Romare run nhè nhẹ.
Ehausen nhìn Romare không chớp mắt, vài giây sau, Ehausen bỗng nở nụ cười hiền hòa:
- Tôi hỏi vậy thôi, anh tìm về bút ký giúp tôi là lập công lớn, lẽ nào tôi lại đi trách anh?
Romare thấy Ehausen cười thì cơ thể căng cứng bỗng chốc thả lỏng, cười nịnh nói:
- Tôi thiệt tình chưa xem gì, cũng không lập công lớn gì, chạy chân một chuyến thôi.
Ehausen ngồi xuống ghế, giở cuốn sổ ra, lật vài tờ, tia hân hoan trong mắt tràn ra, gã khép cuốn sổ lại đặt xuống trước mặt mình:
- Tại sao người Trung Quốc kia cũng theo đến?
Romare cẩn thận trả lời:
- Hắn không yên tâm Daisy, muốn đi theo trông chừng, hắn nói đã hứa với Linda thì phải làm cho trót.
Ehausen nhíu mày nói:
- Tên kia là một rắc rối.
Romare hỏi dò:
- Bọn họ chỉ có hai người, có cần tìm một cơ hội chuyển họ ra ngoài rồi kêu người giải quyết không?
Ehausen lườm Romare:
- Rách việc! Bọn họ muốn xem thì cứ để họ xem, các người chăm sóc tốt cho Daisy là được, bọn họ xem đủ tự nhiên sẽ đi.
Romare rụt cổ, rối rít nhận lời:
- Được, tôi sẽ làm theo, vậy cậu có đi gặp bọn họ không?
Ehausen lắc đầu, nói:
- Không gặp, anh lo phần bọn họ đi, có thể dẫn họ đi chơi. Tóm lại nếu anh đã mang họ đến thì hãy phụ trách qua mắt họ!
Romare do dự một chút nói:
- Là tự Tần Dương nhắc tới, hắn muốn gặp mặt cậu.
Ánh mắt của Ehausen trở nên sắc bén:
- Tại sao hắn biết tôi? Tại sao muốn gặp tôi?
Romare giật nảy mình, thấp thỏm bất an trả lời:
- Lúc trước hắn hỏi sau khi Vitas tiên sinh chết thì hiện giờ ai phụ trách gia tộc, tôi nói là cậu, hắn nói muốn gặp mặt, phỏng chừng định dặn cậu chăm sóc tốt cho Daisy, vì Linda ủy thác hắn đưa Daisy cho Vitas.
Ehausen hừ lạnh một tiếng, ánh mắt bất mãn trừng Romare một cái, hiển nhiên trách gã lắm miệng. Romare không dám lên tiếng, ngoan ngoãn đứng.
Ehausen do dự vài giây:
- Được rồi, nếu hắn muốn gặp tôi thì tôi sẽ gặp hắn vậy, người như thế thì phải giải đáp thắc mắc của hắn mới chịu rời đi.
Romare thở phào một hơi, nhanh chóng hỏi:
- Vậy cậu định khi nào gặp hắn?
- Chắc buổi tối anh sẽ chiêu đãi bọn họ ăn cơm đúng không? Đến lúc đó tôi sẽ tham dự.