Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1760 - Chương 1771: Tại Sao Nói Lại?

Chương 1771: Tại sao nói lại?
 

- Tần tiên sinh, vị này là em họ của tôi, cũng là người đại diện trưởng tộc của gia tộc hiện nay, Ehausen Joe.

Trên bàn tiệc, Romare khách khí giới thiệu hai bên.

Tần Dương đánh giá Ehausen trước mặt mình, lòng thầm suy tư có thể dùng đồng thuật khống chế người này hay không, nếu làm được thì có lẽ sẽ bớt việc rất nhiều.

- Ehausen tiên sinh, xin chào.

Ehausen cười chân thành nắm chặt tay của Tần Dương:

- Tần tiên sinh, rất cảm tạ cậu cứu Daisy, cô bé đáng yêu như vậy nếu gặp bất hạnh thì sẽ là bi kịch lớn.

Tần Dương khách sáo khiêm tốn nói:

- Tôi và John tiên sinh là bạn, thật có lỗi, chỉ cứu được Daisy nhưng không thể cứu về tính mệnh của hai vợ chồng.

Ehausen khẽ thở dài:

- Ai mà ngờ Quick bị thu mua phản bội anh ta đâu. Quick theo anh ta gần hai năm, John và Linda đối xử với Quick rất tốt, giống như người nhà, ai biết... Ài, tôi nhất định sẽ điều tra kỹ việc này, tranh thủ tìm đến hung phạm sau màn, báo thù cho John!

Tần Dương thầm cười nhạt, chẳng phải hung phạm là ông sao?

Trộm kêu bắt trộm!

Tần Dương liếc qua người đàn ông mái tóc bạc trắng, gương mặt tiều tụy ngồi cạnh Ehausen, trong lòng dâng lên mấy phần cảnh giác. Thoạt trông ông lão này vô hại, nhưng hắn ta ngẫu nhiên liếc mắt qua thì sắc bén như tia điện, đủ thấy thực lực của người này nhất định rất mạnh.

- Mời ngồi!

Tần Dương ngồi xuống, quản gia vẫn luôn cung kính đứng ở bên cạnh lập tức kêu người hầu bắt đầu mang thức ăn lên.

Ehausen không nói chuyện nhiều, chủ yếu là Romare nói, tán gẫu đủ thứ chuyện trên đời.

Tần Dương không vội vã hỏi Ehausen, tùy ý đáp lời. Hắn quan sát được một chuyện nhỏ nhặt, đó là dường như Romare rất sợ Ehausen, thỉnh thoảng sẽ trộm quan sát Ehausen, xem thần thái của gã.

Có một lần Romare nhắc đến gia tộc Joe, đang nói hăng say, nghiêng đầu trông thấy Ehausen lạnh lùng lườm mình thì sợ hãi ngừng bặt, sau đó cứng nhắc dời đề tài.

Tần Dương chú ý tới chi tiết này nhưng vờ như không thấy.

Ăn đến giữa chừng thì điện thoại của Ehausen reo chuông, hắn đi sang một góc nhận điện thoại, tiếp theo áy náy biểu thị phải đi giải quyết chút việc gấp, kêu Romare chiêu đãi Tần Dương cho tốt, rồi gã xoay người rời đi.

ăn cơm xong, Tần Dương và Hàn Thanh Thanh về phòng. Hàn Thanh Thanh mở miệng nói:

- Ehausen kia hình như...

Hàn Thanh Thanh chưa nói xong Tần Dương đã giơ tay ra hiệu đừng nói, sau đó cẩn thận kiểm tra trong phòng có thiết bị nghe lén hay không.

Hàn Thanh Thanh nhìn động tác của Tần Dương, đại khái cũng hiểu được hắn đang tìm cái gì, ngậm miệng lại.

Một hồi lâu sau Tần Dương ngừng tìm, nhưng vẫn không tiết lộ điều gì:

- Hôm nay mệt mỏi, đi ngủ sớm đi, có chuyện gì đợi ngày mai hãy nói.

Hàn Thanh Thanh gật đầu, nói:

- Ừ, ngồi máy bay một ngày đúng là hơi mệt.

Hôm sau, Romare mời Tần Dương và Hàn Thanh Thanh đi ra ngoài ngắm phong cảnh của Stockholm, dù sao ở xa tới là khách, không thể để người ta ở trong trang viên mãi.

Cho khách ăn ngon uống ngon chơi vui, bọn họ cảm thấy đáng tin thì mới nhanh chóng cuốn gói.

Tần Dương mượn cơ hội du lịch giao lưu ý kiến với Hàn Thanh Thanh, hai người cảm thấy tựa hồ Ehausen cố ý tránh Tần Dương, không muốn gặp mặt hắn, có lẽ vì hắn là rắc rối lớn trong mắt Ehausen.

Tần Dương chợt nhớ tình báo Thược Dược từng nói cho mình, hắn tùy ý hỏi:

- Romare tiên sinh có biết gia tộc Cole Mohr không?

Romare thay đổi sắc mặt, cười gượng gạo:

- Gia tộc Cole Mohr cũng là gia tộc người tu hành nổi tiếng ở Thụy Điển chúng tôi, đương nhiên tôi biết.

Tần Dương nhìn chằm chằm vào mặt Romare nên thấy rõ nét mặt của gã biến đổi, lòng chợt nảy ý, xem tên này căng thẳng như thế thì chẳng lẽ bên trong thật sự có bí mật gì?

Tần Dương đến đây là định giết chóc không nương tay, nhưng không ảnh hưởng hắn tìm hiểu thế cuộc nơi này.

- Gia tộc các người cũng là gia tộc người tu hành có thực lực, chắc có làm ăn qua lại nhiều với gia tộc Cole Mohr nhỉ?

Sắc mặt của Romare đã tự nhiên hơn, cười nói:

- Cường cường liên hợp, tất nhiên có hợp tác đôi chút.

Tần Dương bỗng nhiên mở miệng nói:

- Trước khi đến đây tôi nghe nói hai gia tộc đang liên hợp tìm thần khí gì đó, Romare tiên sinh biết chuyện này không?

Ánh mắt của Romare thay đổi rõ rệt, dường như bị giật nảy mình, nhưng cưỡng bức giấu phản ứng, cười nói:

- Đúng là hai gia tộc có hợp tác, nhưng thần khí... đó là cái gì vậy? Tôi chưa từng nghe qua, trên đời có thứ như vậy sao?

Tần Dương nhìn thần thái của Romare biến đổi, nghi hoặc trong lòng càng lúc càng lớn.

Hiển nhiên Romare biết trọn vẹn hoặc một phần nội tình, nhưng gã thề thốt phủ nhận, tuy nhiên ánh mắt biến đổi và thần thái đã bán đứng gã. Nói cho cùng thì tố chất tâm lý của tên này hơi kém một chút, không làm được bề ngoài không lộ vui giận.

Tần Dương cười cười:

- Tôi cũng cảm thấy vậy, trên đời này làm gì có thứ có thể được xưng là thần khí, chẳng qua là thần thoại được người đồn thổi.

Romare dường như thở phào một hơi:

- Đúng rồi, Tần tiên sinh nhìn xem những thứ được đồn ghê gớm như vậy nhưng sự thật không phải thế, nghe nhầm đồn bậy thôi.

Tần Dương cười, chủ động dời đề tài.

Đoàn người thăm thú một vòng, ăn cơm trưa trong một nhà hàng cao cấp. Tần Dương nháy mắt với Hàn Thanh Thanh, cô ngầm hiểu, tìm cớ đưa Maria và Daisy sang một bên, để lại Tần Dương và Romare ở một mình với nhau.

Hiển nhiên Romare không nhận ra điều gì, còn hào hứng giảng thuật cái gì, bỗng nhiên nghe thấy Tần Dương ngồi phía đối diện hỏi:

- Romare tiên sinh, làm sao vậy?

Tôi thế nào?

Tôi có sao đâu?

Romare ngây ra, tiềm thức quay đầu nhìn về hướng Tần Dương, rồi lại trông thấy vòng xoáy như lỗ đen chớp mắt cắn nuốt gã lần nữa.

Lần nữa?

Tại sao cảm thấy đây là lặp lại?

Trong đầu Romare xẹt qua ý niệm này rồi chìm vào bóng tối vô tận.

Tần Dương và Romare ngồi ở vị trí trong góc hẻo lánh, Tần Dương đưa lưng về phía đại sảnh, tự nhiên sẽ không có người chú ý tới động tĩnh bên này.

Tần Dương hỏi nhỏ, Romare vẫn không có bất cứ sức đề kháng trả lời hết tất cả.

Tần Dương đã cưỡng bức thôi miên Romare một lần, nhưng hắn không hỏi chuyện gia tộc Cole Mohr và thần khí gì đó, Romare tự nhiên sẽ không chủ động nhắc tới, vì vậy hắn buộc phải thôi miên một lần nữa.

Tần Dương hỏi tỉ mỉ thật lâu rồi mới thả Romare ra từ trạng thái thôi miên, búng ngón tay, Romare tỉnh táo lại.

Romare vừa mở mắt ra đã nghe giọng quan tâm của Tần Dương:

- Romare tiên sinh, làm sao vậy? Ông không sao chứ?
Bình Luận (0)
Comment