Chương 1790: Đơn vị bí mật
Tần Dương nhìn thái độ của Long Viên Viên đối với Trần Hầu, buồn cười.
Hai người này trông giống hoan hỉ oan gia, ngoài miệng Long Viên Viên châm chọc Trần Hầu nhưng nhìn ra được cô thật lòng không ghét hắn ta, chẳng qua không nhịn được hay chặn họng hắn ta.
Nếu Trần Hầu có tính tình nóng nảy, táo bạo mà gặp thái độ của Long Viên Viên như vậy thì hơn năm mươi phần trăm không chịu nổi. Xem bộ dạng ‘da mặt dày ăn no’ của Trần Hầu, Tần Dương cảm thấy hơn năm mươi phần trăm hai người sẽ về chung nhà.
Đã kêu đồ ăn nên Long Viên Viên gọi nhân viên phục vụ trực tiếp mang thức ăn lên, tiếp theo mở nắp chia rượu.
Long Viên Viên và Long Thất lần lượt kính Tần Dương một ly, cảm ơn hắn mang bọn họ kiếm tiền làm giàu. Tần Dương không khách khí, sảng khoái uống.
- Siêu Phàm của anh thành công lớn, rất nhiều người đều hy vọng anh sẽ đóng tiếp trong phần sau, thậm chí có người nói anh đóng vai chính một bộ phim cho rồi. Anh có kế hoạch gì không?
Tần Dương cười nói:
- Tôi sẽ tiếp tục đóng vai khách mời trong Siêu Phàm phần hai, tôi diễn nhân vật kia tương đương với người liên lạc cấp cao, cũng là hướng đi trong tương lai, nhân vật sẽ từng bước một trở thành tôi. Dựa theo sắp xếp của đạo diễn và biên kịch tăng vai diễn cho nhân vật của tôi, trong series Siêu Phàm về sau, tôi sẽ thỉnh thoảng đóng vai khách mời, vai diễn nhiều hơn trong phần nào đó, cuối cùng cộng tác với nhân vật chính, diễn một màn hai con rồng hội ngộ, rồi tôi vì chuyện gì đó mà chết hoặc quy ẩn. Nhưng chuyện sau này nào ai biết trước, đi bước nào hay bước đó, kịch bản có thể sửa, giống lần này tạm thời thêm vào.
- Còn về tôi đóng vai chính một bộ phim thì tôi có nói với công ty rồi, có ý tưởng đó. Đạo diễn đề nghị tôi quay một bộ phim về người tu hành, nói đơn giản là ké độ hot, kể về thế giới người tu hành, người tham gia diễn xuất cố gắng hết sức dùng người tu hành thật, khi đánh sẽ càng đã ghiền.
Mắt Trần Hầu sáng rực:
- Toàn là người tu hành? Đánh thật? Ha ha, đến lúc này tôi xin một vai được không? Tôi cũng có hứng thú.
Long Viên Viên và Long Thất mắt sáng rực nói:
- Dù là người tu hành chưa chắc đóng phim hay.
Tần Dương cười nói:
- Đây đúng là vấn đề, nhưng việc này có thể tìm cách bù đắp, đó là chuyện của biên tập và đạo diễn, làm theo là được. Nhưng có thể làm hay không còn là dấu hỏi, bên công ty của tôi thì có hứng thú rồi, đang mày mò kịch bản, chắc phải đợi thêm thời gian.
Long Viên Viên mong chờ nhìn Tần Dương:
- Đến lúc đó nếu được thì tôi xin vai quần chúng!
Tần Dương cười nói:
- Được, dù sao bọn họ muốn ý nghĩa đại biểu chứ không phải kiếm bao nhiêu tiền, cứ xem như mọi người cùng nhau chơi, chơi vui là được. Miễn phim không quá dở, coi như xem phim võ thuật sắc bén, chung quy không lỗ vốn.
Mắt Long Viên Viên sáng rực:
- Tốt, anh hứa rồi nhé, không cho đổi ý! Nếu lo lắng phòng vé thấp thì tôi cũng có thể đầu tư, dù sao đều là anh giúp chúng tôi kiếm tiền, có bị lỗ cũng không đau lòng.
Tần Dương cười nói:
- Chờ tới lúc đó rồi tính, bây giờ còn chưa có kế hoạch gì.
Mọi người cười nói ăn cơm xong, Long Viên Viên mời cả nhóm đi KTV tiếp tục uống rượu. Tần Dương hỏi ý kiến Hàn Thanh Thanh, sau đó cùng đi.
Trong phòng riêng của hội sở, mọi người vừa ca hát vừa uống rượu tán dóc. Trần Hầu ngồi cạnh Tần Dương. Tần Dương thuận miệng hỏi:
- Anh đến Trung Hải không phải chuyên môn theo đuổi Long Viên Viên, đúng không?
Trần Hầu lắc đầu, hiếm khi vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Có mục đích này nhưng không hoàn toàn vì chuyện này.
Tần Dương cười nói:
- Thật sự có công việc?
Trần Hầu khẽ ừ:
- Anh nhớ lúc ở Mỹ, tôi và anh đã trò chuyện về vụ kia không?
Tần Dương hoang mang:
- Chuyện gì vậy? Chúng ta đã nói rất nhiều chuyện.
Trần Hầu gần sát Tần Dương hơn, nhỏ giọng nói:
- Tôi từng nói muốn tìm một chuyện có ý nghĩa để làm, nhớ không?
Tần Dương đã hiểu, hắn nhớ lại đoạn đối thoại ngày hôm đó, vẻ mặt kinh ngạc hỏi:
- Ừ, nhớ ra rồi, anh từng nói như vậy. Anh đã tìm được việc làm có ý nghĩa?
Trần Hầu nhe răng cười:
- Lúc ấy anh kêu tôi đi cơ cấu nhà nước hỏi mà, tôi thật sự đi hỏi. Bởi vì tôi từng tham gia trận đấu giao hữu, xem như được một nét bút huy hoàng trong lý lịch, có người phụ trách chuyên môn tìm tôi nghiêm túc nói chuyện, hỏi ý đồ của tôi thế nào.
Vẻ mặt Tần Dương nghiêm túc hơn, khâm phục nhìn Trần Hầu. Người này thật sự nói rồi thực hành, động tác rất nhanh.
- Kết quả thế nào? Anh đi đâu?
Tần Dương thuận miệng hỏi một câu, giây sau nhớ đến điều gì, bổ sung thêm:
- Nói được thì nói, không thể nói ra thì anh không cần nói, tôi có nghe nói quy củ của một số ngành.
Trần Hầu lắc đầu, nói:
- Tôi không biết nữa.
Tần Dương nghe Trần Hầu nói vậy thì hoang mang hỏi:
- Chẳng phải đã tìm anh nói chuyện sao? Cũng hỏi ý đồ của anh, sao lại bảo là không biết mình sẽ đi đâu?
Trần Hầu nghiêm túc lắc đầu:
- Tôi thật sự không biết, khi đó bọn họ hỏi tôi có đồng ý vì bảo hộ quốc gia, bảo hộ mà không sợ hy sinh không? Tôi vốn muốn làm chút chuyện gì đó nên đương nhiên nói là không sợ hy sinh. Bọn họ hỏi nhiều thứ khác nữa, rồi bảo có một công tác bí mật rất có ý nghĩa, nhưng không thể lộ ra ngoài sáng, hỏi tôi có chịu làm không. Tôi ngẫm nghĩ rồi đồng ý ngay tại chỗ, sau đó bọn họ bảo tôi hãy chờ, rồi chờ tới bây giờ.
Tần Dương cũng có chút sững sờ, công tác bí mật, không thể lộ ra ngoài sáng?
Chẳng lẽ cũng làm công tác bí mật giống như vậy?
Đặc công?
Không đúng, đặc công cũng không phải trình tự này, hơn nữa trường hợp như Trần Hầu đã xem như lộ mặt với toàn thế giới, tư liệu cũng đưa vào kho tư liệu của các nước, làm đặc công sẽ vô cùng nguy hiểm. Không thấy mình bây giờ cơ bản rảnh rỗi ở trong nhà sao? Bởi vì mình quá nổi tiếng.
Nếu chính mình chỉ là một nghệ sĩ dương cầm, hoặc là bác sĩ, thậm chí diễn viên ngôi sao, có lẽ sẽ không hấp dẫn người chú ý. Nhưng mình là người tu hành, thực lực còn khá mạnh, nếu phát sinh chuyện gì, nơi mình có mặt sẽ bị người ta tập trung nghi ngờ.
- Kêu anh chờ, vậy tình huống hiện giờ là sao?
Trần Hầu chần chừ nói:
- Hai hôm trước bọn họ gọi điện thoại cho tôi, kêu tôi chuẩn bị tốt, xử lý tốt việc trong nhà, rất nhanh sẽ có người mang tôi đi đơn vị công tác mới. Nhưng người đó bảo đi rồi thì không thể tùy ý liên hệ với bên ngoài, tôi đoán có lẽ là đơn vị đặc biệt gì đó.
Tần Dương buồn bực nhìn Trần Hầu:
- Anh không biết mình sẽ đi đâu vậy mà đồng ý dễ thế?
Trần Hầu cười nói:
- Dù sao bọn họ nói không phải cấm không cho liên hệ với bên ngoài luôn, chờ hoàn thành huấn luyện cơ bản, chính thức nhận việc rồi sẽ có kỳ nghỉ tương ứng, còn nói đây là công tác mạo hiểm cao, tính khiêu chiến cao, cũng được đãi ngộ rất cao, tôi cảm thấy khá tốt.
Tần Dương câm nín nhìn Trần Hầu, anh không biết là đơn vị gì mà đã đồng ý, dây thần kinh thô đến thế là cùng.