Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1780 - Chương 1791: Vấn Đề Nuôi Nấng Daisy

Chương 1791: Vấn đề nuôi nấng Daisy
 

Trần Hầu lựa chọn như thế nào chung quy là con đường của hắn ta, huống chi góp sức cho đất nước, mặc kệ là đơn vị thần bí gì thì chung quy là việc làm của đàn ông chân chính, trong lòng Tần Dương ủng hộ hai tay hai chân.

- Vậy chúc anh may mắn, chuyện gì cũng phải chú ý an toàn, còn sống mới góp sức cho đất nước tốt hơn, cống hiến nhiều hơn.

Trước khi chia tay, Tần Dương không nhịn được lại dặn dò Trần Hầu, dù sao hắn làm đặc công mấy năm, trải qua các loại nguy hiểm, tâm trạng đã vô cùng trầm ổn chính chắn, hắn lo lắng với tính tình của Trần Hầu, vừa đi vào cơ cấu bí mật nào đó, đụng chuyện nguy hiểm, đầu óc nóng lên sẽ không để ý hậu quả.

Mặc kệ là chiến sĩ ra chiến trường hay đặc công chấp hành nhiệm vụ, hoặc là công tác khác tràn ngập nguy hiểm thì xác suất bị tổn thương cao nhất là thời kỳ người mới, chờ đợi đến lúc thành tướng già thì đều là tinh anh trong tinh anh, miễn không làm chuyện đặc biệt ác liệt thì xác suất bị tổn thương thấp rất nhiều.

- Yên tâm, tôi có lòng muốn làm chuyện có ý nghĩa chứ không phải đi chịu chết, tôi biết chừng mực.

Nghe Tần Dương dặn dò, Trần Hầu hiếm khi không giỡn hớt mà là nghiêm túc trả lời.

Tần Dương vỗ vai Trần Hầu:

- Giữ sức khỏe!

Tần Dương và Hàn Thanh Thanh xoay người rời đi. Hàn Thanh Thanh đi được một khoảng cách mới tò mò hỏi:

- Sao nói chuyện trịnh trọng quá vậy? Anh ta sắp làm chuyện gì nguy hiểm à?

Tần Dương cười nói:

- Anh ta chuẩn bị góp sức cho đất nước, làm chuyện chính mình cảm thấy có ý nghĩa.

- Chính mình cảm thấy?

Tần Dương cười lớn, nắm tay Hàn Thanh Thanh:

- Có ý nghĩa hay không chẳng phải nên do bản thân bình định sao? Có lẽ anh ta đi đơn vị sẽ có chút tính nguy hiểm, cho nên tôi dặn dò anh ta cố gắng trân trọng mạng sống, đừng xung động.

Hàn Thanh Thanh nét mặt có chút kinh ngạc:

- Xem bộ dạng cợt nhả của anh ta mà không ngờ trong lòng cũng có khía cạnh như vậy.

Tần Dương cười nói:

- Thật ra anh cũng hơi bất ngờ, có lẽ vì đấu giao hữu lần trước kích phát cảm giác tự hào vì nước trong lòng anh ta, nên mới làm ra quyết định này. Có lẽ trận đấu giao hữu này sẽ biến đổi rất nhiều người.

- Vậy Triệu Thanh Long thi đấu đoàn đội, cuối cùng đẫm máu chiến đấu không ngã chắc cũng biến đổi một chút?

Tần Dương thở dài:

- Vốn là song kiêu, nhưng thân thể anh ta bị thương, sợ rằng cần nhiều năm mới có thể khôi phục, chuyện sau này chỉ có thời gian mới chứng minh được. Tôn nghiêm cùng vinh dự quốc gia chưa bao giờ có thể dễ dàng giành lấy, chung quy phải trả giá lớn, có lẽ là đổ mồ hôi, hoặc đổ máu, hoặc mất mạng.

Hàn Thanh Thanh siết chặt bàn tay:

- Anh làm chuyện gì đều có đạo lý của anh, em sẽ không khuyên làm gì, nhưng anh phải chú ý an toàn, bên cạnh anh còn có rất nhiều người dựa vào anh.

Tần Dương cười nói:

- Anh dặn dò Trần Hầu, còn em thì dặn lại anh, ha ha. Anh sẽ cẩn thận, anh còn chưa cùng em bước vào lễ đường kết hôn, còn chưa sinh con.

Hàn Thanh Thanh cắn môi, khuôn mặt hơi ửng đỏ, nhưng mắt lấp lóe vui sướng, vì Tần Dương miêu tả cảnh tượng đó cũng là hình ảnh cô vô cùng mong đợi.

- Nói đến con thì anh định xử lý Daisy như thế nào?

Tần Dương nhíu mày nói:

- Em cũng biết rồi, trong gia tộc bọn họ không có ai thật lòng thích Daisy, cho dù là Romare cũng chỉ vì nhận mệnh lệnh của Romare tạm đón Daisy về và chăm sóc, bọn họ không có tình thân gì với cô bé. Hay là mình giữ Daisy lại đi, nuôi lớn cô bé như con gái ruột, em thấy sao?

Hàn Thanh Thanh ánh mắt có chút do dự:

- Em cũng rất thích Daisy, nhưng chúng ta có thể làm tốt vai trò cha mẹ được không? Dù sao nuôi con nít không đơn giản là cho cơm ăn áo mặc, còn có giáo dục, làm bạn, cần nhiều thời gian.

Tần Dương ngẫm lại cũng đúng, mình thì mỗi ngày chạy xuôi chạy ngược, ít ở nhà, Hàn Thanh Thanh sắp tốt nghiệp, cũng sẽ đi công tác, làm chuyện cô muốn làm, hai người đều không có nhiều thời gian làm bạn bên Daisy.

Con nít lớn lên không thể thiếu người lớn làm bạn, không phải cho đủ tiền tiêu xài thoải mái là được, nếu làm vậy thì khi đứa trẻ lớn lên chắc chắn sẽ lệch lạc.

Dù cho Tần Dương thành thục ổn trọng, tâm tính sớm vượt qua bạn cùng lứa, nhưng bọn họ còn trẻ tuổi, còn ở tuổi đấu tranh, đặt nhiều tinh lực ở bên ngoài, sao có thể chăm sóc tốt cho Daisy?

Đầu óc Tần Dương xoay chuyển:

- Chúng ta có thể nuôi nấng Daisy, nhưng thường ngày cần tìm người thân chăm sóc, làm bạn giáo dục cô bé giúp chúng ta, để cô bé không thiếu tình thân chăm sóc vừa nuôi dưỡng phẩm cách tốt. Mẹ của em thì sao? A không được, mẹ của em đang cùng chú... ui da, anh có nói bậy gì đâu!

Tần Dương chưa nói xong đã bị Hàn Thanh Thanh vỗ một cái, cười cãi lại.

Mẹ của Hàn Thanh Thanh đúng là không quá thích hợp, một là vì khó mà rời bỏ quê hương, thứ hai là mẹ của Hàn Thanh Thanh vất vả hơn nửa đời người, hiện giờ con gái lớn lên, khó khăn có hạnh phúc của mình, cuộc sống riêng của hai người, không tiện quấy rầy.

Trong đầu Tần Dương nhanh chóng suy tư người có thể chăm sóc Daisy, cha mẹ của mình?

Không biết hai người đã đi chơi ở đâu rồi. Từ lúc mẹ rời tay công ty của mình thì hoàn toàn buông thả, cha ôm tâm trạng bù đắp suốt ngày cùng mẹ sống trong thế giới hai người, làm lãng mạn, đi chơi khắp thế giới, ai biết họ đang ở quốc gia nào, tốt nhất là đừng quấy rầy.

Ưm, còn ai nữa?

Dì?

Sư phụ?

Mắt Tần Dương chợt sáng rực, cách này hay.

Dì lớn tuổi như vậy mà không tìm bạn trai, nghe giọng điệu dường như định làm quý tộc độc thân đến cùng, nếu có con nít làm bạn bên cô coi như ký thác tinh thần.

Sư phụ đang ẩn cư trong nhà, không có con, nếu có cô bé đáng yêu như vậy làm bạn chắc sẽ vui vẻ. Nhưng sư phụ và dì Long sắp kết hôn, không biết dì Long nghĩ sao nữa.

Tần Dương ngẫm nghĩ, quyết định hỏi ý kiến của mấy người đó.

Tần Dương nói cho Hàn Thanh Thanh biết ý tưởng của mình, cô cảm thấy không tệ, cười nói:

- Anh hỏi ý kiến của họ thử xem, nếu chú Mạc đồng ý thì tốt nhất, chú có đầy đủ thời gian. Nếu dì của anh đồng ý thì cũng tốt, dì có thể cùng nhau ở đây, cả gia đình cùng chăm sóc cô bé.

Tần Dương ngẫm lại thấy cũng đúng, nhưng đi vài bước chợt nhớ tới một chuyện, hơi trố mắt ra:

- Nếu sư phụ hoặc dì của anh làm người giám hộ của Daisy, vậy Daisy kêu chú hay dì thì vẫn là cha nuôi, mẹ nuôi, vậy là chúng ta chỉ có thể kêu Daisy là em gái, cô bé gọi chúng ta là anh chị?

Hàn Thanh Thanh bật cười:

- Vậy cũng tốt mà, cô bé năm tuổi, anh hai mươi hai, em hai mươi mốt, lớn mười mấy tuổi còn gọi là anh chị được, chứ kêu chú và dì, ha ha, anh già đến thế sao?
Bình Luận (0)
Comment