Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1781 - Chương 1792: Chú Thành Anh

Chương 1792: Chú thành anh
 

Tần Dương nghĩ liền làm, gọi điện thoại cho dì La Thi Nhã trước, hỏi cô có muốn nhận nuôi Daisy không.

Gần đây La Thi Nhã đi công tác nên không đến ở nhà của Tần Dương, nghe việc này liền biểu thị ngày mai buổi sáng lại đây, dù sao cô cũng cần gặp mặt Daisy rồi mới ra quyết định.

Sáng hôm sau, La Thi Nhã kích động đến, khi thấy Daisy mặc váy công chúa ngồi trên sofa trong phòng khách ngoan ngoãn xem tivi thì mắt sáng rực.

Gen di truyền của Daisy rất tốt, cha John cao to điển trai, mẹ Linda cao kều xinh đẹp, Daisy năm tuổi xinh đẹp như búp bê tinh xảo, khiến người nhìn rồi khó mà dời tầm mắt.

- Ôi, xinh quá!

La Thi Nhã chẳng chút che giấu ý tưởng trong lòng, mắt sáng rực khen một câu, sau đó lộ vẻ mặt đồng tình:

- Đứa bé đáng yêu vậy mà cùng một lúc mất cha mẹ và ông nội, chỉ còn lại đám họ hàng xấu xa không chút nào quan tâm con bé, tội nghiệp thật.

Tần Dương cười đi tới:

- Dì, như thế nào? Có muốn nhận nuôi không?

La Thi Nhã trả lời dứt khoát:

- Ừm! Dì nhận cô bé!

Tần Dương ngây ra:

- A? Dì, hôm qua dì còn do dự mà sao vừa gặp mặt, chưa nói một câu nào đã nhận rồi?

La Thi Nhã cười híp mắt nhìn Daisy, ánh mắt tràn ngập yêu thích, nghe câu hỏi của Tần Dương thì lườm hắn:

- Dì phải thấy tận mắt xem có thích cô bé không, giờ gặp người rồi thì tự niên an tâm. Dù nhận nuôi cũng phải hợp mắt, khiến dì thích mới được chứ.

Tần Dương bật cười, rối rít hùa theo:

- Vâng vâng vâng, dì nói đúng, Daisy thông minh đáng yêu như vậy, nếu không phải chúng con quá trẻ tuổi, không có nhiều tinh lực chăm sóc cô bé thì chắc chắn chúng con đã tự mình chăm sóc rồi.

La Thi Nhã biết Tần Dương suốt ngày chạy đông chạy tây, mím môi nói:

- Đàn ông tốt chí ở bốn phương, thừa dịp còn trẻ nên giương cánh chim bay, bay lượn chín tầng mây, cả ngày ru rú trong nhà làm gì.

La Thi Nhã hơi tạm dừng, không yên tâm hỏi:

- Cô bé xinh đẹp như vậy, dì nhận nuôi thì không thành vấn đề, nhưng về sau sẽ không có người nhà của cô bé đến quậy chứ? Nghe con nói thì cô bé còn có người họ hàng khác, hình như không ít người.

Tần Dương cười nói:

- Dì yên tâm, họ hàng của cô bé vốn không quan tâm cô bé, con sẽ nhanh chóng làm cho gia tộc đó gặp xui xẻo, khi đó họ sợ con còn không kịp, ai còn dám đến làm vấn đề, muốn chết hay sao? Con sẽ sắp xếp thủ tục nhận nuôi của dì hoàn toàn hợp pháp, sẽ không có bất cứ vấn đề gì, hơn nữa, dì cảm thấy chúng ta mà sợ ai gây sự sao?

Tần Dương đã tỏ thái độ thì La Thi Nhã an tâm, cô biết bản lĩnh của hắn.

- Được, dì nhận nuôi cô bé, xem như con gái ruột. Dù sao dì không định kết hôn, đang định tìm ai đó để sinh con tự nuôi, nhưng thấy rắc rối quá, Daisy đáng yêu như vậy, dì nhận nuôi cô bé cũng tốt.

Tần Dương cười nói:

- Đương nhiên tốt rồi, khi con còn nhỏ đều là dì nuôi lớn, nên dì nuôi nấng Daisy thì con yên tâm. Đương nhiên, chúng con sẽ không buông tay mặc kệ, dì nuôi nấng, làm người giám hộ của cô bé, xem như con gái ruột, sau này cô bé là em gái của con và Thanh Thanh, chúng ta sẽ cùng nhau chăm sóc, cho cô bé lớn lên trong hạnh phúc.

- Đương nhiên, chứ không lẽ mấy đứa định khoanh tay ngồi nhìn?

La Thi Nhã liếc xéo Tần Dương, bước tới bên cạnh Daisy, mỉm cười chào:

- Daisy, chào con.

Daisy hơi sợ người lạ nhìn La Thi Nhã, liếc qua Tần Dương và Hàn Thanh Thanh mỉm cười ở bên cạnh, trong trẻo trả lời:

- Chào dì.

La Thi Nhã đưa cho Daisy cái hộp mình mang đến:

- Dì là dì của anh Tần Dương, con có thể gọi là dì theo. Đây là quà dì mang cho con, nhìn xem có thích không?

Daisy không nhận lấy, một lần nữa nhìn về hướng Tần Dương và Hàn Thanh Thanh.

Tần Dương cười nói:

- Dì tặng cho em thì hãy nhận lấy, xem có thích không, nhớ cảm ơn dì.

Daisy ngoan ngoãn nhận quà, ngọt ngào cảm ơn:

- Cảm ơn dì.

La Thi Nhã thấy Daisy lễ phép như vậy thì trong lòng càng thích.

La Thi Nhã tặng một con cún đáng yêu, Daisy rất thích, ôm không chịu buông tay. La Thi Nhã chơi với Daisy một lúc, hai người quen thuộc rất nhiều, khi nói chuyện Daisy sẽ trong trẻo đáp lại.

La Thi Nhã đứng lên, kêu Tần Dương và Hàn Thanh Thanh đi sang một bên:

- Dì rất thích Daisy, con giải quyết tất cả thủ tục giúp dì, dì làm người giám hộ của cô bé. Nhưng cô bé không quen thuộc với dì, nhìn ra được cô bé rất ỷ lại hai đứa. Dì định về sau cho Daisy ở đây, dì sẽ dọn vào ở, dù sao dì có một mình, công tác cũng rất bận, để mình dì chăm sóc cô bé thì cô bé sẽ cô đơn.

Tần Dương gật đầu đồng ý ngay:

- Được ạ, Daisy theo dì, từ nay cô bé là em gái của con và Thanh Thanh, chúng ta có trách nhiệm nghĩa vụ chăm sóc cô bé, ở đây suốt đời đều được.

La Thi Nhã cười nói:

- Con thấy ổn là được, dù sao biệt thự của con đủ lớn, đủ chỗ ở.

Tần Dương cười nói:

- Vốn có phòng riêng của dì, nhưng dì không chịu đến ở, tất cả ở chung càng náo nhiệt hơn.

- Được rồi, quyết định vậy đi, về sau dì dọn vào ở. Ha ha, chớp mắt có thêm một con gái nuôi, thật tốt, có nên mở mấy bàn tiệc tuyên bố không?

Tần Dương cười nói:

- Được đấy, con hỏi xem cha mẹ khi nào trở về, không cần mời người ngoài, kêu người trong nhà ăn một bữa cơm, xem như hoan nghênh thành viên mới của gia đình chúng ta.

La Thi Nhã gật đầu, nói:

- Ừ, à, dù sao cô bé sinh hoạt trong Trung Quốc, nên đặt một cái tên Trung Quốc. Con nói xem sẽ theo họ của con hay họ của dì?

Tần Dương câm nín lắc đầu, nói:

- Theo họ của con làm gì? Đương nhiên là theo họ của dì rồi, con cái thì theo họ cha hoặc họ mẹ chứ có ai theo họ anh bao giờ?

La Thi Nhã cười phá lên, nhéo mặt Tần Dương:

- Đều là người một nhà, như nhau thôi. Rồi, vậy theo họ của dì, để dì nghĩ xem, hay gọi là La Đại, a, từ đồng âm không tốt, La Tây...

Tần Dương nhìn La Thi Nhã nóng lòng đặt tên Trung Quốc cho Daisy, dở khóc dở cười:

- Dì, không cần sốt ruột như vậy, việc này còn sớm, dì cứ nghĩ từ từ.

La Thi Nhã tỉnh táo lại:

- Ừ ừ, cũng đúng, không vội, không vội.

La Thi Nhã lại chạy tới chơi với Daisy, bộ dạng vui vẻ thỏa mãn, Tần Dương và Hàn Thanh Thanh ở bên cạnh nhìn cảnh tượng này cũng nở nụ cười.

- Thoạt trông dì rất thích Daisy, nhưng cô bé là con gái, về sau anh làm anh trai phải chú ý nhiều hơn, đứa bé lớn lên cần tình thương của mẹ, cũng cần tình thương của cha, không có cha thì chỉ có anh trai như anh thay thế.

Tần Dương vỗ ngực bảo đảm:

- Cứ giao cho anh, ai mà ăn hiếp Daisy thì coi anh xử kẻ đó thế nào!
Bình Luận (0)
Comment