Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1813 - Chương 1824: Nổ Mạnh Trong Sa Mạc

Chương 1824: Nổ mạnh trong sa mạc
 

Tần Dương tự nhiên không nhận ra ông già tóc bạc mang kính râm là Augustus, nhóm bốn người cõng vật tư đi nhanh trong sa mạc.

Tuy bốn người cõng bao hành lý không nhẹ nhưng đi rất nhanh, tựa như bốn con báo săn chạy trong cát vàng.

Đường cát 100km đối với người thường là một chặng đường rất dài, nhưng với nhóm người Tần Dương thì chỉ mất hơn nửa ngày, khi mặt trời xuống núi thì bốn người dừng bước chân.

Tần Dương cầm lấy dụng cụ nhìn hồi lâu, cuối cùng dừng bước chân:

- Tìm một chỗ cắm trại đi.

Tần Dương chọn mặt sau một cồn cát, có thể ngăn trở gió lạnh nửa đêm. Dù sao trong sa mạc chênh lệch nhiệt độ ban ngày và buổi tối rất lớn, ba ngày lên đến ba mươi sáu, bảy độ, buổi tối đôi khi giảm xuống không độ. Dù cho mọi người đều là người tu hành, tố chất thân thể tốt hơn người bình thường nhiều nhưng vẫn phải chuẩn bị tốt buổi tối chống lạnh.

Bốn người dựng lều trại, lấy ra nồi inox, đổ nước vào, bắt đầu nấu cơm chiều.

Tuy rằng mang theo lương khô, nước ngọt cũng có thể trực tiếp ăn, nhưng con người chung quy cần thức ăn nóng, nếu mang theo đủ vật tư thì tự nhiên không cần bạc đãi chính mình.

Mấy người nương sắc trời còn chưa tối hẳn, leo lên ngọn núi ở phía sau, Tần Dương lấy tấm bản đồ giấu kho báu đã tìm được ra, giơ trước mặt mình so sánh.

Sa mạc bao la vô bờ, phía trước toàn là cồn cát liên miên nối tiếp nhau, giống như là gợn sóng, không có thứ gì khác trừ cát vàng.

- Dường như phải đi thêm một khoảng cách, nơi này toàn là cồn cát, căn bản nhìn không ra có bất cứ manh mối gì.

- Không vội vàng, cứ tìm từ từ, mấy đứa sớm nghỉ ngơi đi.

- Vâng, sư phụ đi ngủ đi.

Mạc Vũ và Lucian về lại lều trại bên dưới cồn cát. Lucian không hứng thú ngắm cảnh, hắn ta chỉ thích ăn và xem một số TV hoặc là phim hoạt hình.

Tần Dương và Tư Đồ Hương không vội vã trở lại mà chọn ngồi trên cồn cát xem mặt trời lặn.

Mặt trời đã treo ở cuối chân trời, sắp chìm xuống, chân trời đầy mây đỏ, tất cả cồn cát dưới vầng sáng đỏ ánh lên vẻ đẹp kinh người.

Tư Đồ Hương nhẹ tựa đầu vào vai Tần Dương, yên lặng nhìn phương xa.

- Thật là xinh đẹp, lần đầu tiên tôi qua đêm trong sa mạc.

Tần Dương cười nói:

- Biển sâu có vẻ đẹp của biển sâu, sa mạc có vẻ đẹp của sa mạc. Nhưng đó là khi chúng nó an tĩnh, lúc cuồng bạo thì rất đáng sợ, sức mạnh của loài người chẳng là gì trước thiên nhiên nổi giận.

Tư Đồ Hương cười nói:

- Tôi không muốn thấy cảnh đó, chắc chắn không phải kinh nghiệm tốt đẹp gì.

Tần Dương cười lớn, nắm tay Tư Đồ Hương.

- Anh cảm thấy lần này chúng ta sẽ có thu hoạch chứ?

Tần Dương cười nói:

- Nếu có đủ kiên nhẫn, tôi tin tưởng hẳn là sẽ tìm được, dù sao chúng ta có bản đồ giấu kho báu, có chìa khóa, đúng không nào?

Tư Đồ Hương mỉm cười nói:

- Nếu thật sự tìm được thì phát tài rồi, ít nhất cũng đáng giá mấy tỷ dollar.

Tần Dương chớp chớp mắt:

- Đúng rồi, nếu tìm được thì sẽ là một món tiền lớn. Ngay lúc đó Rommel trấn lột một đống tài phú ở chiến tuyến Châu Phi, các tù trưởng Châu Phi lúc bấy giờ giàu nứt vách, có kim cương, khoáng sản, kim loại hiếm . . .

Tư Đồ Hương nhẹ giọng nói:

- Tài phú trong thời chiến đều dính máu của người vô tội.

Tần Dương cười nói:

- Đúng rồi, nếu chúng ta tìm được món tài phú này chưa chắc sẽ dùng cho bản thân, có thể lấy ra một phần làm một ít việc thiện, mặc kệ như thế nào vẫn tốt hơn là để chúng nó bị chôn dưới lòng đất không thấy ánh mặt trời.

Tư Đồ Hương nghiêng mặt nhìn Tần Dương, ôm cánh tay hắn, tựa vào người hắn.

Hai người cứ như vậy yên lặng ngồi nhìn mặt trời chìm xuống đường chân trời, đất trời bị bóng tối bao phủ, hai người tay nắm tay trở lại lều trại, yên lặng ngủ.

Không ai chú ý đến thân kiếm trong hộp dài lấp lánh ánh sáng trắng mờ nhạt.

Vừa tỉnh dậy, nhóm người Tần Dương nấu bữa sáng, mọi người ăn no rồi dọn dẹp lều trại, lại bước trên hành trình thăm dò kho báu.

Mười hai giờ trưa, nhóm người Tần Dương ngừng lại ở một gò đất hoang.

Tần Dương nhìn con số trên dụng cụ định vị, nhíu mày nói:

- Hẳn là ở xung quanh, nhưng hình như bốn phía toàn là cồn cát, không có bất cứ chỗ nào đáng giá hoài nghi.

Mạc Vũ nhìn đụn cát dưới chân:

- Chắc là ở dưới đất.

Tần Dương có chút đau đầu:

- Dưới đất đầy cát biết tìm thế nào? Không thể múc hết cát ở đây lên đúng không?

Tần Dương đấm mạnh về phía cồn cát đằng trước, cát vàng nổ tung hình thành hố sâu lớn, nhưng cát vàng xung quanh nhanh chóng chảy xuống hố sâu, rất nhanh lấp đầy, chỉ còn lại một hố nhỏ không bắt mắt.

Tần Dương vươn tay chỉ:

- Đó, địa hình như vậy làm sao đào móc?

Mạc Vũ lắc đầu, nói:

- Hẳn là có bí quyết khác định vị chính xác chứ không phải mờ mịt hoặc đào đại.

Tần Dương ngẫm nghĩ, kéo ra hộp gỗ đựng kiếm dài từ ba lô, lấy thanh kiếm ra, tùy tay rút kiếm khỏi vỏ.

Ánh sáng mặt trời chói chang chiếu rọi, kiếm dài vốn tỏa ánh sáng trắng, nhưng dưới ánh nắng gắt thì ánh sáng trắng mờ chẳng chút bắt mắt, hoàn toàn bị ánh sáng mặt trời che lấp.

Tần Dương huơ kiếm dài vài cái, không có gì khác lạ, hắn ủ rũ đút kiếm vào vỏ.

- Tiếp tục tìm nào.

Nhóm người Tần Dương vừa xem xét bản đồ giấu kho báu vừa đi bốn phía tìm kiếm. Nhưng đập vào mắt đều là cát vàng, căn bản không thấy chỗ nào có thể giấu kho báu.

- Cắm trại đã, ngày mai tìm tiếp!

Mọi người cắm trại nghỉ ngơi, đang nấu cơm thì đột nhiên vang tiếng nổ điếc tai.

Bùm!

Mọi người đứng bật dậy, nhanh như tia chớp bay lên cồn cát ở phía sau.

Phía cuối tầm mắt là cát vàng vô tận từ trên cao rơi xuống, dường như bên dưới cát vàng mới trải qua một đợt nổ mạnh.

- Đã xảy ra chuyện gì?

Tần Dương nhíu mày nói:

- Là một đợt nổ mạnh, do người làm.

- Nổ mạnh?

Mạc Vũ trầm giọng nói:

- Nơi này đã gần với địa điểm tọa độ trên bản đồ giấu kho báu, không lẽ là đội ngũ tìm kho báu khác?

- Đi, đi xem xem!

Tần Dương cõng hộp kiếm theo phía sau Mạc Vũ, ánh mắt nghiêm túc.

Hắn không ngờ rằng xung quanh chỗ giấu kho báu còn có đội ngũ khác, và sử dụng chất nổ uy lực to lớn như vậy.

Không lẽ là đội thăm dò kho báu khác bởi vì không có bản đồ giấu kho báu, không có kiếm dài làm chìa khóa, sở dĩ sử dụng thuốc nổ mở đường?

Bốn người không mang vật nặng nên tốc độ siêu mau, rất nhanh, họ leo lên một cồn cát khá cao, tầm nhìn phía trước rộng mở, một đám người xuất hiện trong phạm vi tầm nhìn của Tần Dương.
Bình Luận (0)
Comment