Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1814 - Chương 1825: Ánh Sáng Chỉ Dẫn

Chương 1825: Ánh sáng chỉ dẫn
 

Bốn người Tần Dương nằm sấp trên đỉnh cồn cát, nhìn đằng trước.

Không ngờ phía sau cồn cát to lớn này có mấy nham thạch phong hóa, đơn độc đứng sững ở đất trống, giống như mấy tấm bia to tàn phá.

Đằng trước gần nham thạch bị phong hóa nghiêm trọng, mặt đất bị nổ một lỗ thủng lớn, một đám người đứng trước lỗ to kia, vừa nhìn xuống dưới vừa thảo luận cái gì đó.

Số người ước chừng gần hai mươi, đều mặc đồ rằn ri nhưng có chút khác nhau, đa số người đàn ông mặc đồ rằn ri trên người còn khoác súng ống, số ít người đàn ông mặc rằn ri khác thì cùng nhau loay hoay đống dụng cụ.

Tần Dương cầm kính viễn vọng treo trên cổ cẩn thận quan sát, giây lát bật thốt tiếng kêu kinh ngạc, bởi vì hắn nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Là ông già tóc bạc đứng trước cửa căn nhà nằm ở phía cuối ốc đảo!

Ông già tóc bạc vẫn đội mũ đeo mắt kính, thay đồ rằn ri, nhưng Tần Dương vẫn nhận ra ngay.

- Là nhóm người hôm trước chúng ta đã gặp.

Tần Dương buông xuống kính viễn vọng, nghiêng đầu nói nhỏ với mấy người khác:

- Bọn họ nổ mặt đất một cái lỗ to, hơn nữa thoạt trông bên dưới không chắc chắn, nó bị rỗng.

Mạc Vũ suy đoán:

- Rỗng? Không lẽ bên dưới là kho báu?

Tần Dương nhíu mày nói:

- Con không biết, chắc không phải đâu. Lúc thế chiến thứ hai, uy lực của vũ khí nóng cực kỳ lớn, nếu chỉ trông vào một đống thuốc nổ là có thể tìm được kho báu thì cần gì phức tạp để lại thanh kiếm này?

- Nhưng trong sa mạc này, nếu bọn họ không phải tìm kho báu thì đang tìm cái gì? Xuống hang động bên dưới, tìm bí mật trung tâm lòng đất?

Tần Dương thuận miệng trả lời:

- Ai biết được, có câu nói bên dưới sa mạc Sahara thật ra tràn ngập nước ngọt, số lượng dự trữ nước ngọt đó thậm chí lớn nhất thế giới. Có cách nói bên dưới sa mạc còn có thế giới khác, có vô số hang lớn đi thông trung tâm lòng đất.

Tư Đồ Hương kinh ngạc hỏi:

- Nếu đúng như anh nói thì chẳng lẽ bọn họ thật sự đang làm công tác nghiên cứu gì sao? Đối thoại lúc trước chúng ta nghe được là bọn họ đang tìm cái gì, nhưng không biết bọn họ nói nó là thứ gì.

- Chờ xem đã.

Đám người nằm sấp trên cồn cát, lẳng lặng nhìn đám người ở phía xa.

Một máy bay thăm dò không người được thả ra, bị điều khiển bay vào hang núi lớn kia, hiển nhiên bọn họ dùng máy bay thăm dò không người để dò xét dưới lòng đất.

- Nhóm người này chuẩn bị khá đầy đủ, xe chạy sa mạc, chất nổ uy lực to lớn, dụng cụ công nghệ cao, hộ vệ lính đánh thuê võ trang đầy đủ, còn có người tu hành thực lực mạnh mẽ.

Mạc Vũ trầm giọng nói:

- Mặc kệ bọn họ có phải đang tìm kho báu hay không thì hẳn là họ đã có manh mối, cho nổ chính xác hố to liên tiếp dưới lòng đất đủ chứng minh rất nhiều vấn đề.

Tần Dương gật đầu, ngẫm nghĩ, lấy hộp kiếm đeo sau lưng ra, mở nắp hộp, lấy ra kiếm dài.

- Nếu chỗ này thật sự có kho báu, vậy kiếm dài làm chìa khóa chắc sẽ có tác dụng nào đó.

Tần Dương tùy tay đẩy, kiếm dài bắn ra một chút, giây sau, hắn nhìn chằm chằm:

- Ủa?

Lúc này sắc trời đã tối xuống, ánh sáng mỏng manh trên kiếm dài thoáng chốc trở nên rõ ràng trong bóng đêm, tuy không chói lòa nhưng đủ để thấy rõ khác lạ.

- Kiếm này đang phát sáng?

Tần Dương kinh ngạc xoe tròn mắt, trượt người xuống cồn cát một khoảng cách, sau đó cẩn thận rút kiếm dài màu xanh ra.

Phần mũi kiếm đang tỏa ánh sáng lấp lánh, tia sáng mỏng manh, nếu bị ánh nắng gắt chiếu rọi thì không thể nào thấy được, nhưng trong đêm tối thì vầng sáng này trở nên rõ ràng hơn.

Tư Đồ Hương và Mạc Vũ cũng lại gần xem, ngạc nhiên nhìn kiếm dài trong tay Tần Dương.

- Tại sao sẽ phát sáng? Lúc trước có chú ý tới tình huống này không?

Tần Dương lắc đầu, nói:

- Lúc trước con cũng từng rút nó ra trong đêm tối, nhưng nó không phát sáng, đây là lần đầu tiên con thấy nó như vậy.

Trong mắt Mạc Vũ lóe tia vui sướng bất ngờ:

- Có lẽ là bởi vì chúng ta ở chỗ có kho báu hoặc ở gần đó nên thanh kiếm này mới phát sinh biến đổi chưa biết kỳ lạ này, sở dĩ mới có thể phát ra ánh sáng như vậy.

Tần Dương huơ kiếm vài cái, trừ thân kiếm phát sáng ra dường như không bất cứ chỗ khác thường nào.

Tần Dương chỉ hướng ngọn núi phía đối diện:

- Không lẽ bên dưới cửa hang bị nổ tung thật sự là kho báu?

Mạc Vũ trầm ngâm nói:

- Nếu trước đó thanh kiếm này không xuất hiện tình huống như vậy, thế thì chứng minh khi nào nó đến gần kho báu hoặc thứ gì đặc biệt thì mới phát sáng, cũng nói lên vầng sáng đại biểu cho phạm vi. Có khi nào cách càng gần thì vầng sáng trên kiếm càng sáng hơn không?

Tần Dương mắt sáng ngời:

- Nếu thanh kiếm này thật sự là chìa khóa tìm kho báu, có khi nào nó phát sáng là vì vậy không? Trên bản đồ giấu kho báu chỉ có một tọa độ, không có miêu tả chính xác phạm vi đại khái, phải chăng đại biểu cầm kiếm này đến phạm vi tọa độ này thì kiếm sẽ phát sáng, rồi đi theo hướng kiếm phát sáng sẽ tìm được kho báu?

Trong mắt Tư Đồ Hương chất chứa mong đợi, hào hứng nói:

- Thử xem liền biết, chúng ta thử di chuyển cự ly xem?

Tần Dương nhìn đằng trước, nhỏ giọng nói:

- Vậy tôi đi hướng ngược lại, thử xem ánh sáng trên kiếm có yếu bớt không.

- Ừ, làm thử đi!

Tần Dương gật đầu, kéo kiếm dài chạy nhanh rời xa đám người kia, ba người khác cũng bước nhanh đuổi theo.

Tần Dương vốn cho rằng vị trí bị nổ thành lỗ thủng có lẽ là lối vào hoặc gần kho báu, nếu mình rời xa vị trí đó mà ánh sáng trên kiếm biến đổi thì lẽ ra sẽ mờ nhạt, nhưng lần thứ hai phát sinh chuyện khêín hắn ngạc nhiên.

Tần Dương rời xa vị trí đó, húc đầu chạy 1, 2km thì ánh sáng trên kiếm dài trong tay hắn chẳng những không yếu bớt ngược lại trở nên càng sáng tỏ!

Tần Dương dừng bước, nhìn quanh, ánh mắt kinh ngạc nói:

- Không ngờ trở nên sáng hơn!

Tần Dương giơ cao thanh kiếm, nhìn Mạc Vũ:

- Sư phụ, vậy chẳng phải là chứng minh chỗ vừa rồi thật ra không phải lối vào thật sự của kho báu?

Mạc Vũ cũng chưa từng gặp chuyện như vậy, sở dĩ cũng chỉ có thể đoán mò:

- Nếu thanh kiếm này thật là chìa khóa tìm kho báu thì ta cảm thấy có lẽ nơi nó tỏa sáng rực rỡ nhất rất có thể là nơi có kho báu. Có lẽ chúng ta tìm đến nơi đó sẽ phát sinh một số chuyện kỳ lạ, nhưng điều cần làm đầu tiên là tìm được nơi phát sáng chói mắt nhất đã.
Bình Luận (0)
Comment