Chương 1844: Gia tộc vệ tinh
Có được hứa hẹn của Tần Dương khiến Lôi Tử Cường siêu hưng phấn, dù sao chính phủ công bố đánh nhau của người tu hành, đại biểu cho mai sau người tu hành sẽ đi ra ngoài sáng, tỏa sáng càng nhiều, làm nhiều việc hơn.
Nếu con trai của mình được bồi dưỡng từ nhỏ trở thành một người tu hành, cộng thêm tài nguyên của Lôi gia thì chắc chắn sẽ có tương lai rộng lớn hơn, ít ra sẽ được nhiều tuyển chọn hơn.
Tần Dương nói sự thực, Ẩn Môn một mạch đơn truyền, tức là truyền thừa của Ẩn Môn không thể xằng bậy được, phải chọn lựa một truyền nhân có thiên phú siêu cao, bởi vì người đó phải gánh vác trách nhiệm cực kỳ lớn, không có đủ thực lực thì không cách nào gánh nổi.
Nhưng trừ tuyển chọn truyền nhân ra, môn phái không cấm dạy người khác tu hành, dù sao tông chủ mỗi đời cũng sẽ có người nhà, bạn bè, chẳng lẽ chỉ cho bản thân tu hành, bỏ mặc người nhà của mình sao?
Các đời tông chủ Ẩn Môn đều có gia tộc của mình, những gia tộc này có khi chôn vùi trong dòng sông lịch sử, có trở nên bình phàm, cũng có phát triển lớn mạnh, tính luôn Mạc Vũ, bảy mươi mốt vị tông chủ, cho đến nay còn lại khá nhiều gia tộc phụ thuộc, tuy bọn họ không thuộc về Ẩn Môn nhưng có nguồn gốc sâu xa với Ẩn Môn, dù sao sự hưng thịnh của các gia tộc đó xét cho cùng là nhờ vào Ẩn Môn.
Mỗi vị tông chủ khi dạy công pháp tu hành cho người nhà hoặc người khác thì sẽ nhắc đến một quy tắc chung truyền thừa nghìn năm.
Khi Ẩn Môn gặp nạn phải vô điều kiện ra tay, dốc hết sức trợ giúp.
Tương tự, khi những gia tộc này gặp được khó khăn cũng có thể cầu cứu Ẩn Môn, dù sao con cháu đời sau của các đời tông chủ không phải người ngoài, họ hàng dây mơ rễ má.
Loại quan hệ này giống như là hành tinh và nhiều vệ tinh của nó, dựa vào nhau, trợ giúp lẫn nhau.
Trong lịch sử, Ẩn Môn từng có hai lần kiếp nạn, rất nhiều gia tộc vệ tinh cùng ra tay trợ giúp môn phái vượt qua nguy nan, ác chiến vài phen, tử thương nặng nề, cũng dựng lên uy danh hiển hách cho Ẩn Môn.
Ẩn Môn ít người, nhưng từ một mặt nào đó thì người của Ẩn Môn không ít.
Ví dụ như Mạc Vũ làm tông chủ đời thứ bảy mươi mốt của Ẩn Môn kết hôn, trước khi rời đi đã nhận được điện thoại của mười lăm gia tộc của mười lăm đời tông chủ hoặc không phải truyền nhân tông môn, chủ nhà hoặc người giữ vị trí quan trọng trong các gia tộc đó đều sẽ đến tham gia hôn lễ, chúc mừng Mạc Vũ.
Mạc Vũ đang là tông chủ, sở dĩ hắn ta giao tiếp với mấy gia tộc này chứ không đến lượt Tần Dương, nhưng chờ tới lúc Tần Dương kế nhiệm tông chủ đời thứ bảy mươi hai thì những nhiệm vụ này sẽ rơi xuống vai của hắn.
Nếu bây giờ Tần Dương dạy công pháp tu hành cho Tiểu Huy thì tương đương với tăng thêm ‘gia tộc vệ tinh’ cho Ẩn Môn. Trong lịch sử đương nhiên cũng có một số gia tộc vệ tinh không giữ lời dạy của tổ tiên, cắt đứt quan hệ với Ẩn Môn, nhưng đa số gia tộc vẫn giữ nghiêm ngặt lời dạy của tổ tiên, một mặt là vì lời dạy của tổ tiên, thứ hai là đoàn kết, đông người thì sức mạnh lớn, ai mà chẳng có lúc cầu người giúp đỡ?
Tần Dương nhìn nét mặt hưng phấn của Lôi Tử Cường, hiểu cảm thụ của hắn ta. Lôi gia tuy rất mạnh trong Trung Hải, nhưng chung quy chỉ là người thường, trong thế cục người tu hành một lần nữa đi ra ngoài sáng, cho con cháu chuyển hóa vào hàng ngũ người tu hành là hành vi thấy xa.
- Huấn luyện đặc biệt sao rồi?
Tần Dương chủ động dời đề tài, Tiểu Huy hiện tại mới ba tuổi, chí ít còn phải chờ thêm hai năm nữa mới tu hành được, không cần gấp gáp.
Lôi Tử Cường thu về tâm tình hưng phấn, đáp nhanh:
- Tôi cảm thấy suy nghĩ lúc trước của cậu là chính xác, tuy rằng còn chưa chính thức đọ sức, nhưng tôi xem thành quả huấn luyện của bọn họ rồi, tôi cảm thấy bọn họ kém hơn chúng ta rất nhiều, chắc chắn chiến thắng sẽ về phía chúng ta!
Tần Dương cười cười:
- Tu hành không phải việc trong nửa năm, một năm, rất nhiều người cả đời cũng không cách nào bước vào Đại Thành cảnh, nhưng nếu thêm vào huấn luyện đặc biệt, trong vòng mấy tháng bọn họ có thể dung hợp ưu thế tố chất thân thể và súng ống lại với nhau, phát huy ưu thế của vũ khí nóng hiện đại, sức chiến đấu sẽ tăng mảng lớn, đáng tiếc, có người luôn không muốn tiếp thụ.
Lôi Tử Cường nhe răng cười nói:
- Đợi ra kết quả là biết ngay cao thấp.
Tần Dương nhún vai:
- Tuy em có chút trách nhiệm trong việc chia rẽ này, nhưng em cũng không cần thiết có mặt tại đây, các người tự lên chương trình rồi so sánh ra kết quả là xong.
Lôi Tử Cường cười lớn:
- Tôi cảm thấy cậu nên có mặt, như vậy thì tôi càng yên lòng hơn, đến lúc đó có lẽ còn cần cậu nêu một số ý kiến cho huấn luyện về sau. Cậu bây giờ là thần tượng quốc dân, lời nói tự nhiên càng dễ được trọng thị hơn.
Tần Dương bất đắc dĩ lắc đầu:
- Em sẽ cố gắng hết sức vậy, tiếp theo sẽ sắp xếp thế nào?
- Hôm nay cậu hãy nghỉ cho khỏe, ngày mai sẽ tổ chức tập dợt và đối kháng, cũng là nghiệm thu cuối cùng, sẽ có nhiều vị lãnh đạo tiến đến thực địa quan sát.
Tần Dương gật đầu, nghe theo sắp xếp của Lôi Tử Cường:
- Tốt!
Hai người đi một khoảng cách bỗng gặp phải hai huấn luyện viên đi tới, trong đó một người là Quỷ Y Trương gia huấn luyện viên Trương Hoành Minh từng phát sinh xung đột với Tần Dương.
Trương Hoành Minh trông thấy Tần Dương thì sa sầm nét mặt, hừ lạnh một tiếng, không nói chuyện, đi lướt qua bên cạnh Tần Dương và Lôi Tử Cường.
Tần Dương liếc Trương Hoành Minh một cái, cười khẽ:
- Có vẻ bất mãn với em rất nhiều.
Lôi Tử Cường cười nói:
- Tôi có thể cảm thụ được thì hắn cũng có thể, bây giờ đang chịu áp lực rất lớn đây.
Tần Dương cười cười, tỏ vẻ đã hiểu.
Quỷ Y Trương gia và Ẩn Môn mâu thuẫn rất sâu, đặc biệt là thua thảm khi giao phong với Mạc Vũ, vẫn luôn nghẹn một hơi muốn lấy lại mặt mũi.
Trong trại huấn luyện này, Trương Hoành Minh gặp Tần Dương được Lôi Tử Cường mời đến, liền nảy ý nhằm vào hắn, muốn vả mặt, nào ngờ ngược lại bị Tần Dương tát sưng mặt.
Huấn luyện đặc biệt đã qua nửa năm, tuy hai đội ngũ chưa chính thức đọ sức, nhưng Trương Hoành Minh cảm giác thi đấu cuối đợt huấn luyện đặc biệt lần này e rằng sẽ ngã sấp mặt, nên mới khó chịu.
Mặc kệ đội nào thắng thì đều không ảnh hưởng đến cá nhân Trương Hoành Minh, dù sao gã chỉ tới đây làm huấn luyện viên, nhưng gã rất để ý chuyện đọ sức với Tần Dương.
Việc này không chỉ là chuyện của cá nhân gã mà còn liên lụy mặt mũi của gia tộc.
Trương Hoành Minh không muốn thua, nhưng nay xem ra hy vọng thắng của gã quá nhỏ bé.
Trương Hoành Minh trở lại ký túc xá của mình, ngồi xuống ghế, nghĩ thi đấu ngày mai rất có thể sẽ thua thì nỗi lòng càng rối bời.
Trương Hoành Minh cầm điện thoại lên bấm số điện thoại của chủ nhà Trương Trạch.
- Tần Dương đến, ngày mai có lẽ sẽ thua.
- Thua thì thua, đây không xem như quyết đấu đơn độc giữa anh và hắn, đừng để bụng.
- Nhưng tôi không cam lòng.
Đầu dây bên kia trầm ngâm một chút, nói:
- Thế thì thao tác một chút, gửi thiệp mời Mạc Vũ, hắn đang chuẩn bị kết hôn, chắc chắn sẽ không có thời gian đi, hơn nữa với tính cách của hắn hẳn là cũng sẽ không đi tham gia, hơn phân nửa sẽ khiến Tần Dương thay mặt hắn đi tham gia hội nghị y học kia, đến lúc đó tôi sẽ tự mình đi . . .