Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1834 - Chương 1845: Ai Kêu Tôi Là Quân Nhân Làm Chi?

Chương 1845: Ai kêu tôi là quân nhân làm chi?
 

Tần Dương ngồi xuống bên cạnh Lôi Tử Cường, nhìn hai đội từ hai nơi đi tiến vào núi rừng, quay đầu lại nói:

- Chắc sẽ chờ một lúc.

Vẻ mặt của Lôi Tử Cường cực kỳ hưng phấn, bởi vì trong kiểm tra hạng mục vừa rồi, thành tích của tổ một trăm người bên họ rõ ràng cao hơn tổ khác rất nhiều.

Các lãnh đạo đưa ra thành tích thi hạng mục giống nhau tương quan bộ đội đặc chủng để so sánh, kết quả nhìn liền rõ ràng, thành tích các mặt kiểm tra của những người tu hành huấn luyện đặc biệt đều cao hơn một mảng lớn, có thể tưởng tượng một đội quân bộ đội đặc chủng do người tu hành tổ thành gặp phải bộ đội đặc chủng người thường thì thắng bại đã quá rõ.

- Có lẽ sẽ không chờ quá lâu.

Lôi Tử Cường nhìn thoáng qua mấy lãnh đạo đứng gần đó nhỏ giọng nói chuyện, hắn ta khe khẽ trả lời:

- Xem thành tích lúc nãy thì cơ bản không có gì ngoài ý muốn, xem tỷ lệ tử thương cuối cùng.

Tần Dương quét mắt mấy huấn luyện viên đứng một bên, đặc biệt chú ý Trương Hoành Minh. Nhưng rồi Tần Dương bất ngờ phát hiện sắc mặt của Trương Hoành Minh rất bình tĩnh, không hề hụt hẫng hoặc phẫn nộ như trong tưởng tượng của mình.

Chẳng lẽ là vì đã chuẩn bị tinh thần nên khi kết quả đặt ở trước mặt thì không dao động?

Tần Dương không hứng thú phỏng đoán tâm tư của Trương Hoành Minh, dù sao đây chỉ là một trận đọ sức, Trương Hoành Minh cùng lắm xem như đối thủ chứ không đến mức thành kẻ địch.

Tiếng súng rất nhanh vang lên, từ kịch liệt đến thưa thớt rồi quay về im lặng.

Trận thi đấu này tự nhiên có camera quay, rất nhanh có nhân viên kỹ thuật chạy đến báo cáo kết quả cuối cùng.

- Phe đỏ thắng, phe xanh chết hết, phe đỏ chết bốn mươi hai người, năm mươi tám người còn sống.

Lôi Tử Cường nghe thấy tin tức này thì tay kia đấm mạnh vào lòng bàn tay, hưng phấn nói:

- Hi, thắng!

Tần Dương mỉm cười, nhìn mặt mấy gã huấn luyện viên đứng bên cạnh, đám người mặt xanh mét, dù sao có ai mà không muốn thắng? Ai mà muốn thua?

Đã phân ra thắng thua, có đấu võ mồm cũng vô dụng, bọn họ rõ ràng ngậm miệng lại không nói nhiều.

Mấy lãnh đạo đến xem kiểm tra rất vừa lòng với thành tích huấn luyện. Chờ hai đội trở về, các lãnh đạo lên tiếng răn dạy một phen rồi cho các học viên giải tán, mở cuộc họp nội bộ.

Tần Dương vốn suy xét việc này có lẽ không liên quan đến mình, nhưng bị điểm danh yêu cầu tham dự cuộc họp, dù sao phương châm huấn luyện của phe đỏ đa phần là từ phương hướng hắn đặt ra.

- Hậu sinh khả úy, Tần Dương, cậu không chỉ có thiên phú xuất chúng về mặt tu hành và về quân sự cũng có hiểu biết xuất sắc, thật hiếm có.

Thân phận đặc công của Tần Dương lệ thuộc Long Tổ, các lãnh đạo đến đây tuy cấp bậc rất cao nhưng bọn họ không biết thân phận đặc công của Tần Dương, ở trong mắt họ thì hắn là một người tu hành trẻ tuổi có thiên phú, tương lai không thể đo lường.

Tần Dương khiêm tốn một phen, thật ra hắn không thích giao tiếp với người trong ngành chính phủ, cứ cảm thấy không được tự nhiên, rất nhiều lời chỉ là xã giao, không thật lòng gì cả.

Bận rộn một lúc xem như ứng phó qua đi, Tần Dương trở lại ngồi cạnh Lôi Tử Cường.

Lôi Tử Cường cười nói:

- Người bình thường ước gì có thể giao tiếp nhiều với lãnh đạo, tốt nhất là có thể khiến lãnh đạo ghi nhớ chính mình, xem bộ dạng của cậu ngược lại chỉ muốn né ra xa.

Tần Dương bĩu môi nói:

- Em là học sinh, có theo phe chính trị đâu.

Lôi Tử Cường hiểu tính cách của Tần Dương, không nói nhiều về điều này, nhỏ giọng nói:

- Cậu có thể qua loa với họ nhưng không được qua loa với tôi, về thư đề nghị, nhớ phải điền thật nghiêm túc vào.

Tần Dương hơi bất đắc dĩ nói:

- Anh đã lặp lại lần thứ ba rồi, tôi sẽ cố gắng thật nghiêm túc điền vào, dù sao đây là bồi dưỡng lính tinh nhuệ cho đất nước, với điều kiện trong khả năng của mình thì em tự nhiên sẵn lòng cống hiến một phần sức mạnh, dù sao em không mất mát gì.

Lôi Tử Cường nhe răng cười nói:

- Cậu nghĩ được vậy thì tốt, tôi còn sợ cậu tức giận trách tôi kiếm thêm chuyện cho cậu làm.

Tần Dương trợn trắng mắt:

- Tuy em viết nhưng anh nói đúng, chẳng lẽ không phải là anh kiếm thêm chuyện cho em làm sao?

Lôi Tử Cường ngại ngùng, bởi vì Tần Dương nói thật, việc này vốn không dính líu gì đến Tần Dương, nếu không phải vì hắn ta thì Tần Dương đã chẳng đến đây.

- Hi hi, đánh hổ còn cần anh em ruột giúp mà, cậu có năng lực lớn, tôi làm anh nhưng không có tài gì, không tìm cậu cầu cứu thì biết kêu ai? Việc này gần xong rồi, tôi có thể về nhà ở một thời gian, chờ khi nào tôi về sẽ mời cậu ăn bữa tiệc lớn, chúng ta nhậu một bữa!

Tần Dương nói đùa:

- Thôi đừng, anh lo mà ở lại với chị và bé đi, anh làm lính vừa đi là biền biệt nửa năm, anh chưa về nhà ngày nào phải không?

Lôi Tử Cường nét mặt có chút bất đắc dĩ:

- Ai kêu tôi là quân nhân làm chi? Hơn nữa cậu cũng biết trại huấn luyện đặc biệt này quan trọng cỡ nào, sao tôi có thể buông tay rời đi giữa chừng?

Tần Dương thông cảm đụng nhẹ cánh tay Lôi Tử Cường:

- Ừ, nên em mới nói anh được về nhà thì chơi với vợ con đi, bọn họ cũng không dễ dàng.

Nói đến việc này, trong mắt Lôi Tử Cường thoáng chốc tràn ngập nhớ nhung:

- Đúng rồi, đã nửa năm không gặp con trai, tuy rằng vài lần gọi video nhưng không có xúc cảm ôm con trai, nói đến thì cảm thấy thật áy náy.

Tần Dương khẽ ừ, không nói nhiều nữa.

Bản thân Tần Dương rất thông cảm với Lôi Tử Cường, vì chính hắn cũng là đặc công, có chỗ khó xử riêng. Cha của hắn, Tần Hoa cũng là đặc công, bởi vì công tác mà bị mẹ hiểu lầm oán trách nhiều năm, may mà hiện tại đã bỏ công tác ở tuyến đầu, quay về sinh hoạt bình thường nên mới giải hòa với mẹ.

Nói đến thì cha đã may mắn, bao nhiêu người lặng lẽ trả giá trong bóng tối, thậm chí bỏ cả sinh mệnh, nhưng người nhà không biết vì sao người ta chết, đôi khi còn hiểu lầm, oán trách, vĩnh viễn không gỡ bỏ khúc mắc.

Lôi Tử Cường xoa mặt, thu về cảm xúc hiếm khi giải phóng ra, dời đề tài:

- Lúc trước cậu nói toàn dân tu hành là không hiện thực, nhưng hiện tại mọi người đều biết sự tồn tại của người tu hành, người tu hành đã bước ra ngoài sáng, cậu còn giữ lại quan điểm đó không?

Tần Dương cười nói:

- Biết không có nghĩa là trở thành người tu hành được, ví dụ như chúng ta đều biết trên thế giới có rất nhiều tỷ phú, nhưng không đại biểu mỗi người đều trở thành tỷ phú.

Lôi Tử Cường sửng sốt một chút, tay phải sờ cằm:

- So sánh của cậu rất đặc biệt, nhưng cũng dễ hiểu.

Hơi chần chừ, Lôi Tử Cường nghiêng mặt nhìn Tần Dương:

- Thật ra tôi vẫn luôn suy tư một vấn đề, tại sao công khai tin tức người tu hành vào lúc này, khiến toàn dân đều biết, mục đích là cái gì?

Tần Dương dứt khoát lắc đầu, nói:

- Anh đừng nhìn em, em không phải cao tầng, sao biết nguyên nhân được? Anh muốn biết đáp án của vấn đề này, em cũng không khác gì anh!

Lôi Tử Cường có chút thất vọng:

- Cậu cũng không biết sao?

Tần Dương lắc đầu, trong đầu chợt nhớ thảm án ốc đảo, nhớ những con bò cạp khổng lồ xuất hiện, hơi nheo mắt nói:

- Không biết, nhưng em linh cảm có lẽ có một số chuyện tạo thành biến đổi to lớn sắp phát sinh hoặc đã lặng lẽ xảy ra . . .
Bình Luận (0)
Comment