Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1835 - Chương 1846: Hội Giao Lưu Danh Y

Chương 1846: Hội giao lưu danh y
 

Việc ở trại huấn luyện đặc biệt không làm chậm trễ nhiều thời gian của Tần Dương, nhưng khi hắn định rời đi thì Trương Hoành Minh chủ động đến gõ cửa phòng.

Tần Dương lấy làm lạ nhìn Trương Hoành Minh không mời mà đến:

- Trương huấn luyện viên . . .

Trương Hoành Minh nhìn vali dưới chân Tần Dương:

- Chuẩn bị đi rồi?

Tần Dương cười đáp:

- Đúng vậy, tôi vào đây chỉ để góp mặt, việc ở đây đã chấm dứt thì tôi tự nhiên nên rời đi, còn có rất nhiều chuyện chờ tôi về giải quyết.

Trương Hoành Minh ánh mắt vi diệu hỏi:

- Chuyện hôn lễ của sư phụ của cậu?

Tần Dương cười nói:

- Đúng rồi, Trưong huấn luyện viên cũng biết? Nếu có thời gian rảnh thì hoan nghênh đến uống rượu mừng.

Trương Hoành Minh hơi sửng sốt, dường như không ngờ rằng Tần Dương sẽ mời mình, hai giây sau nét mặt trở lại bình thường, mỉm cười nói:

- Tốt, cảm ơn lời mời của cậu, có thời gian rảnh sẽ đi.

Tần Dương nhìn Trương Hoành Minh, mỉm cười hỏi:

- Trương huấn luyện viên tìm tôi vì có chuyện gì đúng không?

Trương Hoành Minh gật đầu, nói:

- Cuối tháng sau ở Philippines có một buổi hội giao lưu y học, bác sĩ hàng đầu toàn thế giới đều sẽ tham dự, cậu biết chuyện này chứ?

Tần Dương gật đầu, nói:

- Hội giao lưu y học? Không rõ lắm, không chú ý mấy chuyện này.

Trương Hoành Minh mỉm cười nói:

- Y thuật của Mạc tiên sinh siêu đẳng, lần này chắc chắn cũng sẽ nằm trong danh sách được mời, đương nhiên, Tần tiên sinh kế thừa y bát của Mạc tiên sinh chắc cũng sẽ nhận được thiệp mời.

Tần Dương hơi nhíu mày hỏi:

- Tại sao Trương huấn luyện viên biết? Ông nói như vậy thì chắc đã nhận được thiệp mời rồi?

Trương Hoành Minh không chút hoang mang giải thích:

- Còn chưa có, nhưng tôi có con đường của mình. Quỷ Y Trương gia tự nhiên cũng nằm trong danh sách được mời, bởi vì người tu hành bước ra ngoài sáng, hiện giờ mỗi lĩnh vực đều càng trọng thị người tu hành hơn. Huống chi người thường tuy chưa chắc có thể dùng phương thức chữa bệnh của người tu hành nhưng có thể tham khảo y lý, từ trong đó đạt được càng nhiều tiến bộ. Nói đơn giản là trước mắt người tu hành đang dùng một loại phương thức quang minh chính đại dung hợp vào hàng ngũ đứng đầu của mỗi ngành nghề.

Mắt Tần Dương hơi sáng ngời:

- Ý của Trương huấn luyện viên là buổi hội giao lưu y học này sẽ có rất nhiều bác sĩ người tu hành có mặt?

- Đúng vậy, nghe nói lần này tụ tập đủ loại cao thủ y thuật, chẳng những có nhiều bác sĩ mang thân phận người tu hành, còn có một số bác sĩ lai lịch kỳ lạ, ví dụ như cổ y ở Miêu Cương, vu y ở Nam Dương vân vân. Hội giao lưu lần này đã định sẵn là buổi tiệc long trọng của giới y học, tôi nghĩ chắc chắn Tần tiên sinh sẽ có hứng thú.

Tần Dương hơi nghi hoặc nhìn Trương Hoành Minh:

- Trương huấn luyện viên, tại sao ông cố ý tới nói cho tôi biết chuyện này?

Trương Hoành Minh mỉm cười nói:

- Bởi vì Quỷ Y Trương gia cũng sẽ tham gia, hơn nữa người dẫn đầu ra mắt là chủ nhà Trương gia, hơn nữa người dẫn đầu ra mặt là chủ nhà Trương gia, chủ nhà biểu thị hy vọng có thể lại gặp mặt Mạc tiên sinh. Huống chi lần này tuy mang danh nghĩa hội giao lưu nhưng phỏng chừng kỳ nhân dị sĩ của các nước sẽ tranh chấp một phen, y thuật của Mạc tiên sinh siêu đẳng, cũng nên trả lời, giành vinh quang cho Trung Quốc. Thêm nữa, giao lưu kiểu này giúp nâng cao y thuật của mình, học là không có điểm dừng, người thật sự yêu y thuật đều không nên từ chối cơ hội như vậy!

Tần Dương hơi động lòng, Trương Hoành Minh không nói sai, người thật lòng yêu thích y thuật đều sẽ không từ chối cơ hội nâng cao y thuật của mình, hơn nữa rất khó có hội giao lưu tụ tập cao thủ của nhiều lưu phái giống như vậy.

- Tạm thời tôi còn chưa nhận được lời mời, nếu nhận thiệp mời thì tôi sẽ thận trọng suy xét.

Tuy Tần Dương không hoàn toàn tin tưởng lời của Trương Hoành Minh nhưng hắn vẫn khách khí tỏ thái độ.

Trương Hoành Minh không khuyên nhiều, cười nói:

- Được, may mắn thời gian tổ chức hội giao lưu là cuối tháng mười, chắc hẳn khi đó Mạc tiên sinh đã rảnh rỗi, có thời gian rảnh đi tham gia hội giao lưu. Vậy chúng ta gặp lại nhau trong hội giao lưu!

- Cảm ơn nhắc nhở của Trương huấn luyện viên.

Trương Hoành Minh không nói nhiều nữa, xoay người rời đi, gã biết mình đã gợi lên lòng tò mò của Tần Dương, chắc hẳn dù Mạc Vũ không đi thì Tần Dương cũng nhất định sẽ đi.

Thật ra Quỷ Y Trương gia có tiếng tăm không nhỏ trong giới y học, hơn nữa thành viên gia tộc đa số làm việc trong hệ thống chữa bệnh, có quyền lực rất lớn trong ngành nghề này. Về danh sách mời của hội giao lưu đợt này, thật ra Quỷ Y Trương gia có quyền lợi tăng hoặc giảm số người, cho nên Trương Trạch mới nói là gửi thiệp mời cho thầy trò Mạc Vũ, nhưng mục đích thì không cao thượng như Trương Hoành Minh đã nói.

Động tác của Trương gia rất nhanh, Tần Dương vừa về nhà hai ngày liền nhận được thiệp mời của hội giao lưu đợt này.

Hai tấm thiệp mời, một tấm cho Mạc Vũ, một tấm cho Tần Dương.

- Sư phụ, con nghe Trương Hoành Minh nói khá thú vị, sư phụ có đi không?

Mạc Vũ lật xem thiệp mời trong tay rồi vứt xuống mặt bàn:

- Ta là người quy ẩn chốn núi rừng rồi, sẽ không đi góp vui làm gì. Con hãy đi đi, coi như đại biểu Ẩn Môn chúng ta.

Tần Dương không quá bất ngờ với sự lựa chọn của Mạc Vũ, tính cách của hắn ta tựa như ẩn sĩ, không quan tâm vinh hoa phú quý hoặc là thanh danh:

- Được rồi, vậy đến lúc đó con sẽ đi một chuyến. Nhưng nghe Trương Hoành Minh nói thay mặt Trương gia lần này là chủ nhà Trương Trạch, là người có y thuật giỏi nhất trong gia tộc, tên hiệu của hắn là Thất Tinh Diệu Thủ. Trương Trạch có thù với sư phụ, lỡ hắn nhằm vào con thì . . .

Mạc Vũ nở nụ cười vui sướng khi người gặp họa:

- Nhằm vào con thì con hãy tiếp chiêu, con là truyền nhân đời thứ bảy mươi hai, người ta tìm tới tận mặt thì con không thể né tránh không đấu!

Tần Dương nét mặt bất đắc dĩ nhìn Mạc Vũ:

- Sư phụ, người ta muốn tìm sư phụ thì đúng hơn, người nói con né không đấu nhưng con thì thấy sư phụ mới như vậy.

Mạc Vũ mỉm cười nói:

- Lúc trước hắn bị ta vả mặt hơi ác, chắc ôm mối hận trong lòng. Nhưng y thuật của hắn đúng là rất giỏi, oan gia nên gỡ không nên thắt gút, nếu ta ra mặt thì hắn sẽ lại tìm cơ hội khiêu chiến với ta, rồi ta lại vả mặt, thế thì thành thù truyền kiếp. Con là tiểu bối, hắn chung quy giữ sĩ diện, không thể làm gì con, hắn muốn so tài thì con cứ thỏa sức mà so tài, nếu thua thì coi như học tập.

Tần Dương chớp chớp mắt hỏi:

- Lỡ con thắng thì sao? Vậy chẳng phải là vả mặt đau còn hơn lần bị sư phụ đánh?

- Hình như cũng đúng.

Mạc Vũ sờ cằm ngẫm nghĩ, nói:

- Nếu so thuật ghim kim thì có lẽ con có thể thắng hắn, xét cho công bằng thì Quan m châm lợi hại hơn Thất Tinh Châm của hắn một chút. Nếu so đấu cái khác thì hơn năm mươi phần trăm con không thắng được hắn, danh hiệu Thất Tinh Diệu Thủ không phải kêu cho vui. Quỷ Y Trương gia dù gì vẫn có bản lĩnh giữ nhà.

Tần Dương đồng ý cách nói này của Mạc Vũ, bởi vì theo thực lực tăng cao, hắn đã học hết Quan m châm, hiện tại có thể thi thố cùng lúc mười ba kim. Tần Dương từng vài lần lộ ra bản lĩnh khiếp sợ người khác đều là nhờ vào Quan m châm, nhưng về mặt khác, dù sao trẻ tuổi, trải đời ít, có lẽ hắn chưa thể sánh bằng nhân vật lợi hại như Trương Trạch.

Hơi ngần ngừ, Mạc Vũ cười nói:

- Nếu con thật sự có thể thắng Trương Trạch thì nhớ chừa chút sĩ diện cho hắn, lão già đó . . . đặc biệt xem trọng mặt mũi, ha ha ha ha ha ha!
Bình Luận (0)
Comment