Chương 1847: Chiêu số như vậy tôi đã chơi nát
Đông Nam Á, Philippines, căn biệt thự xa hoa nào đó.
Bể bơi to lớn, trong ao nước trong vắt, hai người đẹp dáng bốc lửa mặc đồ bơi đang uyển chuyển bơi lội, thỉnh thoảng đạp nước đùa vui.
Trên ghế nằm cạnh bể bơi, Văn Ngạn Hậu mặc quần bơi, nửa thân trên ở trần, mang kính râm, trong miệng còn ngậm một điếu xì gà, ánh mắt nhìn hai cô gái trong bể bơi không hề nóng cháy nhục dục mà ngược lại có chút ác nghiệt.
Tiếng bước chân vang lên, một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi dáng thướt tha đạp giày cao gót chậm rãi đi tới, ngồi xuống ghế nằm bên cạnh Văn Ngạn Hậu.
Văn Ngạn Hậu nghiêng mặt nhìn người phụ nữ, đôi mắt dưới kính râm hơi híp lại:
- Đồng Thủy Tiên, cô lại đến, các người sốt ruột vậy sao?
Người phụ nữ được gọi là Đồng Thủy Tiên nhoẻn miệng cười:
- Lần này tôi đến là có hai tin tức muốn chia sẻ với Văn tiên sinh, nhưng xem thái độ này của tiên sinh thì dường như không hoan nghênh tôi đến.
Văn Ngạn Hậu hừ lạnh nói:
- Văn Ngạn Hậu này từng thua cuộc, nhưng chưa từng làm tay sai dưới cơ ai.
Đồng Thủy Tiên hơi thay đổi sắc mặt, giây sau trở lại như bình tĩnh, vẫn mỉm cười nói:
- Xem ra Văn tiên sinh hiểu lầm chúng ta rất sâu. Chúng ta là một nhóm chiến hữu cùng chung chí hướng, sánh vai chiến đấu, là người nắm giữ sự thật trên cõi đời này. Văn tiên sinh gia nhập chúng ta thì cũng cùng nhau chiến đấu, sẽ không miễn cưỡng Văn tiên sinh làm chuyện mà tiên sinh không muốn.
Văn Ngạn Hậu lạnh lùng cười, trong mắt lộ rõ châm chọc:
- Mỗi thuyết khách khi mời người gia nhập tổ chức gì đều vẽ bánh lớn, nhưng khi thật sự vô vòng rồi mới phát hiện không thể làm theo ý mình, trò này không khác gì với hợp tác kinh doanh, chiêu số như vậy ta chơi nát rồi.
Vẻ mặt Đồng Thủy Tiên không thay đổi, lấy một gói thuốc lá ra từ túi xách tay, rút một điếu thuốc dài mảnh ra nhét vào trong miệng, đốt lửa, hít một hơi thật sâu, một tay chống ra sau ghế, người hơi ngửa ra sau lộ rõ đường cong thân thể xinh đẹp.
Văn Ngạn Hậu quét mắt qua Đồng Thủy Tiên, tia mỉa mai trong mắt càng đậm hơn, cố ý nhìn thoáng qua hai người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp chơi đùa trong bể bơi, như đang châm chọc Đồng Thủy Tiên cố ý khoe sức hút đàn bà ở trước mặt tôi làm gì? Cô trẻ hơn bọn họ, có dáng nuột nà hơn bọn họ hay sao?
Dù cho Đồng Thủy Tiên đã chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng vẫn bị chọc giận, không có một người phụ nữ nào, đặc biệt là người phụ nữ tự tin có thể chịu nổi so sánh như vậy, hoặc nên nói là nhục nhã.
Khuôn mặt mỉm cười của Đồng Thủy Tiên sa sầm, cô ngồi thẳng người, lạnh lùng nói:
- Tin thứ nhất, tình địch và cũng là kẻ địch không đội trời chung của Văn tiên sinh, tông chủ Ẩn Môn Mạc Vũ vào ngày tám tháng mười sẽ kết hôn cùng Long Nguyệt của Long gia Trung Hải, đây là một cơ hội tốt cho Văn tiên sinh trả thù hắn.
Văn Ngạn Hậu nằm yên không nhúc nhích, lạnh nhạt nói:
- Chuyện weibo của Tần Dương đã thông báo với toàn thế giới còn cần cô báo cho ta biết sao?
Vẻ mặt Đồng Thủy Tiên như thường, hiển nhiên cũng đoán được Văn Ngạn Hậu biết tin tức này, cô nói đến nó chỉ vì mở ra đề tài.
- Nếu Văn tiên sinh biết rồi thì đã chuẩn bị trả thù hắn như thế nào chưa?
Văn Ngạn Hậu nghiêng đầu, khóe môi cong lên:
- Ta không định trả thù hắn.
Đồng Thủy Tiên kinh ngạc hỏi:
- Văn tiên sinh rơi vào tình trạng như hôm nay, có nhà không thể về, có vợ con mà không thể sum vầy chẳng lẽ không phải bởi vì hắn sao? Lẽ nào Văn tiên sinh không định cho hắn bài học nhớ đời?
Văn Ngạn Hậu lạnh lùng nói:
- Ngày xưa là hắn rời đi Trung Hải, người cưới Thu Tứ là ta, hiện tại hắn cưới Long Nguyệt chứ không phải Thu Tứ, tại sao ta phải mạo hiểm trả thù hắn, hại người cũng hại ta?
Đồng Thủy Tiên ngẩn ngơ, cô hoàn toàn không ngờ rằng Văn Ngạn Hậu sẽ có thái độ như vậy, khác hẳn với phỏng đoán của cô, điều này khiến cô không biết nên tiếp lời như thế nào.
Văn Ngạn Hậu nhìn nét mặt của Đồng Thủy Tiên, cười khẽ, ánh mắt sắc bén như đang nói ta sớm nhìn thấu tim gan phèo phổi của cô rồi.
Đầu óc Đồng Thủy Tiên xoay vài vòng, mỉm cười nói:
- Nếu Văn tiên sinh cảm thấy không tiện ra tay thì chúng tôi có thể làm thay tiên sinh, xem như tặng quà cho tiên sinh.
Văn Ngạn Hậu hơi nhíu mày hỏi:
- Nếu các người ra tay thì định làm như thế nào? Đặt vài chất nổ ở chỗ tổ chức hôn lễ, cho một buổi đám cưới đẫm máu, khiến hắn không thuận lợi kết hôn?
Đồng Thủy Tiên mỉm cười nói:
- Làm vậy có gì không tốt? Kết hôn là chuyện cả đời người, nếu xuất hiện thảm án, mặc kệ bọn họ có bị thương hay không thì đều sẽ sứt đầu mẻ trán, nhìn kẻ địch sứt đầu mẻ trán chẳng phải là chuyện rất vui vẻ sao?
Văn Ngạn Hậu lạnh lùng liếc Đồng Thủy Tiên:
- Ta không cần quà gặp mặt, nếu ta muốn đối phó với hắn thì sẽ tự mình ra tay, không cần làm phiền các người. Hãy nói tin tức thứ hai của cô, nếu còn giống như tin thứ nhất thì coi như cô đến uổng công.
Đồng Thủy Tiên hít sâu một hơi, giơ di động lên, nhấn mở một đoạn clip, đưa tới trước mặt Văn Ngạn Hậu.
Văn Ngạn Hậu có chút nghi hoặc nhận lấy di động, nhìn Đồng Thủy Tiên, sau đó tầm mắt rơi vào màn hình di động, đó là một ốc đảo trong sa mạc, thanh tịnh mà xinh đẹp.
Khi con bò cạp khổng lồ màu đen đầu tiên nhảy ra từ sau cồn cát thì Văn Ngạn Hậu từ ghế nằm ngồi bật dậy, tháo kính râm xuống.
Văn Ngạn Hậu tự nhiên có thể phân biệt ra đây không phải trailer điện ảnh mà là vid quay sự kiện thật sự phát sinh.
Càng lúc càng nhiều bò cạp khổng lồ màu đen xuất hiện gia nhập vào hàng ngũ săn bắt càn quét, cơ mặt của Văn Ngạn Hậu co giật.
Khi con bò cạp siêu to khổng lồ xuất hiện trên cồn cát thì mí mắt Văn Ngạn Hậu co giật.
Đoạn clip đã chiếu hết, Văn Ngạn Hậu chậm rãi buông xuống di động, quay sang nhìn Đồng Thủy Tiên:
- Đây là sự thật?
Đồng Thủy Tiên mỉm cười nói:
- Chứ chẳng lẽ tôi đưa trích đoạn phim cho Văn tiên sinh xem để trêu ghẹo sao? Đây là một chỗ ốc đảo sâu trong sa mạc Sahara, mấy ngày hôm trước bị bầy bò cạp khổng lồ san bằng, trên đảo không có một người sống. Nếu Văn tiên sinh có hứng thú, có thể phái người đi điều tra, trước mắt đã có nhiều quốc gia biết về clip này, tôi nghĩ hẳn là có nhiều người đến đó điều tra rồi.
Văn Ngạn Hậu nhìn chằm chằm vào mặt Đồng Thủy Tiên:
- Cô cho ta xem cái này là có ý gì?
Đồng Thủy Tiên hơi ngước đầu lên, trong mắt có mấy phần nóng cháy:
- Chúng nó là bị chúng tôi tìm được, chúng nó tấn công ốc đảo cũng là vì bị chúng tôi hướng dẫn.
Văn Ngạn Hậu trợn to mắt hỏi:
- Các người hướng dẫn? Chẳng lẽ các người có thể khống chế chúng nó?
Đồng Thủy Tiên mỉm cười rụt rè, cảm giác ưu việt lại hiện lên trên mặt của cô:
- Đúng vậy, có lẽ chúng tôi chưa thể chăn nuôi, điều khiển chúng nó như thú cưng, nhưng chúng tôi có thể thông qua thủ đoạn đặc biệt hướng dẫn chúng nó, biến tướng điều khiển chúng nó tác chiến cho chúng tôi. Hơn nữa trên thế giới này còn nhiều con vật giống như chúng nó, chúng tôi sẽ khiến tất cả chúng nó quay về với cõi đời.