Chương 1848: Chúng tôi luôn chờ đợi ngày này
- Tôi đã nói rồi, chúng tôi là người nắm giữ sự thật của thế giới, gia nhập chúng tôi là có thể chạm vào bản chất của thế giới, nắm giữ hướng đi của tương lai, thắng được cuộc sống mới!
Tuy Văn Ngạn Hậu bị đoạn clip làm rung động nhưng đầu có còn giữ tỉnh táo:
- Cuộc sống mới? Các người nói chuyện ngày càng theo chiêu trò, chẳng lẽ cô cảm thấy ta giống loại người nghe người ta nói mấy câu liền nóng đầu đồng ý gia nhập ngay, bán mạng cho các người?
Đồng Thủy Tiên nhoẻn miệng cười, tuy rằng ngôn từ của Văn Ngạn Hậu vẫn sắc bén, nhưng cô đã mẫn cảm nhận ra tâm trạng của đối phương thay đổi.
Từ lúc trước hoàn toàn phản đối đến hiện giờ rung động, dù cho trong lòng Văn Ngạn Hậu vẫn rất mâu thuẫn nhưng đã gợi lên lòng tò mò.
Con người đều sẽ có tò mò, đặc biệt là khi đối diện sự tình mình không thể hiểu biết rồi lại có thể biến đổi sinh hoạt của mình, con người không thể nào không muốn hiểu biết nhiều hơn, ví dụ như bây giờ, Văn Ngạn Hậu rất muốn biết chuyện liên quan bò cạp khổng lồ.
- Lịch sử của người tu hành có bao lâu thì lịch sử của tổ chức chúng tôi lâu bấy nhiêu, tôi nói nắm giữ bản chất của thế giới, nắm giữ hướng đi tương lai không phải khoác lác, cũng không phải phô trương, mà là chúng tôi quả thực biết rõ ràng.
Văn Ngạn Hậu cười khẩy nói:
- Vậy bây giờ các người định làm cái gì? Hủy diệt thế giới?
Đồng Thủy Tiên mỉm cười nói:
- Tôi chỉ là một người đưa tin, có nhiều cơ mật nằm ngoài quyền hạn hiểu biết của tôi. Nếu Văn tiên sinh chịu gia nhập chúng tôi thì sẽ được ghế người quản lý, sẽ có quyền hạn rất cao, khi đó Văn tiên sinh sẽ biết được rất nhiều chuyện khiến tiên sinh bất ngờ.
- Người quản lý?
Văn Ngạn Hậu một lần nữa đeo kính râm lên mặt, nằm xuống, đưa mắt nhìn chân trời xanh ở phương xa:
- Người quản lý chiếm vị trí thế nào trong Niết Bàn của các người?
Đồng Thủy Tiên giải thích rằng:
- Dưới thủ lĩnh có hội trưởng lão và ban trị sự. Hội trưởng lão gồm mười ba trưởng lão, ban trị sự gồm có người quản lý phụ trách từng khu vực. Chức trách của trưởng lão và người quản lý khác nhau, sở dĩ không thể nói trưởng lão có cấp bậc cao hơn người quản lý.
Văn Ngạn Hậu nghe Đồng Thủy Tiên nói như vậy thoáng chốc liền hiểu:
- Các vị giám đốc trong ban giám đốc và quản lý của các khu vực lớn cũng đều là người phụ trách khu vực, cấu tạo của các người không khác gì công ty lớn.
Đồng Thủy Tiên mỉm cười nói:
- Tổ chức hoặc công ty cũng đều là do người tập hợp lại làm việc, có cấu tạo giống nhau cũng không có gì lạ lùng.
Văn Ngạn Hậu cười hỏi:
- Vậy nếu ta trở thành người quản lý thì ta sẽ được cái gì so với bây giờ? Lại phải trả giá cái gì?
- Việc Văn tiên sinh cần làm chắc chắn nằm trong phạm vi năng lực của tiên sinh, nếu tiên sinh gặp khó khăn có thể xin tổng bộ giúp đỡ. Tổ chức của chúng tôi có sức mạnh dũng mãnh, chỉ riêng cường giả Chí Tôn đã lên đến hai con số. Trung Quốc có câu nói là lưng dựa vào cây to cho hóng mát, hơn nữa chúng tôi sẽ không rảnh rỗi liên tục phá hoại hoặc làm gì, nếu tôi không tìm đến Văn tiên sinh thì tiên sinh có biết sự tồn tại của chúng tôi không?
Mắt Văn Ngạn Hậu lộ tia khiếp sợ, cường giả Chí Tôn nhiều đến hai con số!
Sắc mặt của Văn Ngạn Hậu trở nên hơi xanh, hiện giờ Dragon Slayer của hắn ta dùng hết mọi cách thu nạp các loại cao thủ, cho tới bây giờ mới chỉ có hai cường giả Thông Thần cảnh, so với Niết Bàn thì chẳng đáng một đồng, nếu không đồng ý đối phương, đối phương có lẽ tùy tay quẹt một cái là xóa sổ mình hoàn toàn.
Hiển nhiên Đồng Thủy Tiên biết băn khoăn trong lòng Văn Ngạn Hậu, nhoẻn miệng cười nói:
- Văn tiên sinh, xin đừng lo lắng chuyện không đâu, dù tiên sinh từ chối chúng tôi thì chúng tôi cũng sẽ không làm ra bất cứ việc gì nguy hại Văn tiên sinh và tổ chức của tiên sinh. Hôm nay không thể hợp tác nhưng có lẽ một ngày nào đó có thể thì sao? Mục đích chúng tôi tồn tại không phải vì xưng bá mà là để tương lai sống sót tốt hơn!
Văn Ngạn Hậu hơi thay đổi sắc mặt hỏi:
- Cô mấy lần nhắc đến nắm giữ tương lai, còn nói sống sót gì đó, không lẽ tương lai sẽ xuất hiện biến số gì?
Đồng Thủy Tiên cười khẽ:
- Tương lai tự nhiên là có biến đổi lớn, có thể nói từ khi Niết Bàn tồn tại đến hôm nay vẫn luôn chờ đợi ngày này. Trong lịch sử lâu dài xa xưa, Niết Bàn phần nhiều là trông giữ hỗ trợ, lặng lẽ ẩn tàng, âm thầm chờ đợi. Rất may mắn là ở thời chúng tôi thì ngày chờ đợi đó sẽ đến! Ngày nào đó, những kẻ có tội sẽ bị trừng phạt, chúng tôi sẽ được cuộc sống mới!
Văn Ngạn Hậu nghe cách nói giống như truyền giáo của Đồng Thủy Tiên, nhíu chặt chân mày hỏi:
- Có thể nói tỉ mỉ hơn được không?
Đồng Thủy Tiên cười khẽ lắc đầu:
- Tôi có thể tiết lộ chuyện càng cơ mật hơn, nhưng Văn tiên sinh nghe đại biểu cho lún sâu vào, nếu tiên sinh tiết lộ ra thì chúng tôi sẽ xóa sổ tất cả dấu vết tồn tại của tiên sinh, dù sao tổ chức của chúng tôi cực độ nghiêm mật, vì an toàn của bản thân Văn tiên sinh và người nhà, giữ bí mật là nguyên tắc đầu tiên. Cho nên, bây giờ Văn tiên sinh còn muốn nghe nữa không?
Văn Ngạn Hậu trầm mặc giây lát:
- Nếu tôi giữ bí mật thì sẽ không sao phải không?
- Đúng vậy, Văn tiên sinh sẽ không vì vậy mà bị tổn thương, nhưng luôn bị chúng tôi chú ý theo dõi, có lẽ sinh hoạt của tiên sinh sẽ bị thay đổi đôi chút. Nhưng tôi nghĩ với nhân phẩm và thực lực của Văn tiên sinh thì tự nhiên có thể làm được điểm này!
Văn Ngạn Hậu do dự nửa ngày, rốt cuộc vẫn không thể kiềm nén tò mò trong lòng:
- Vậy để ta suy xét thêm một lúc, ta sẽ cố gắng nhanh chóng cho cô đáp án.
Đồng Thủy Tiên cười khẽ:
- Đương nhiên được, chúng tôi chưa bao giờ miễn cưỡng người khác, chúng tôi đều là người cùng chung chí hướng, vì sống sót tốt hơn, vì ngày mai càng tươi sáng mà tụ hợp lại với nhau. Tương lai là cần mọi người cùng nhau cố gắng. Nhưng với tình huống hiện tại của Văn tiên sinh, thứ lỗi cho tôi nói thẳng, tiên sinh không còn gì để mất nữa, gia nhập chúng tôi thì tiên sinh sẽ trở nên càng mạnh.
Văn Ngạn Hậu trầm mặc gật đầu, nhưng không nói gì thêm.
Đồng Thủy Tiên đứng dậy, ưu nhã nói:
- Vậy tôi xin phép đi trước, trước khi chia tay, tôi muốn một lần nữa xác nhận, Văn tiên sinh thật sự không cần chúng tôi ra tay giúp tiên sinh cho Mạc Vũ một ký ức khó quên sao?
Chân mày Văn Ngạn Hậu dính chặt vào nhau, qua vài giây mới quay đầu, âm thanh trầm ổn mà kiên định:
- Đây là việc riêng của ta, không phiền các người lo, hơn nữa ta không thích người khác can thiệp vào việc riêng của ta.
Đồng Thủy Tiên không nói nữa, mỉm cười nói:
- Vậy tôi chờ trả lời của Văn tiên sinh!
Đồng Thủy Tiên thướt tha rời đi, Văn Ngạn Hậu dựa vào ghế không nhúc nhích, đầu óc xoay nhanh.
Thật ra Văn Ngạn Hậu luôn chú ý chuyện trong nước, ngẫu nhiên sẽ liên hệ ngắn ngủi với Thu Tứ, hắn ta sẽ không tiết lộ chỗ mình ở, chỉ giao lưu đơn giản.
Văn Ngạn Hậu biết Thu Tứ đã chết tâm với mình, cũng chưa từng nghĩ sẽ giành lại trái tim của Thu Tứ, điều duy nhất hắn ta không thể buông bỏ là con gái của mình.
Lần trước trò chuyện với Thu Tứ, Văn Ngạn Hậu biết được con gái của mình bị tội phạm chạy trốn bắt cóc, nhờ Tần Dương kịp lúc chạy tới mới khiến con gái không bị vấy bẩn, là hắn bay từ lầu cao xuống, dùng thân thể làm đệm cứu mạng con gái, còn cho con gái mượn một cao thủ đỉnh phong Siêu Phàm làm vệ sĩ.
Văn Ngạn Hậu thật sự rất hận thầy trò Mạc Vũ, hắn ta vừa là kiêu hùng sát phạt quyết đoán nhưng cũng là một người cha.
Hắn ta nhiều lần giết Mạc Vũ và Tần Dương mà không thành công, Tần Dương vẫn bất kể hiềm khích lúc trước mấy lần cứu con gái của hắn ta, dù Văn Ngạn Hậu vô sỉ đến đâu cũng không thể làm chuyện tiếp tục âm mưu ám sát Mạc Vũ và Tần Dương.