Chương 1849: Tại sao nhất định phải là bò cạp khổng lồ
- Ông chủ, chúng tôi đã làm xong kịch bản, ông chủ đến xem thử không?
Tần Dương ở trong nhà vừa tu hành hàng ngày xong, ướt đẫm mồ hôi nhận điện thoại do Tạ Đông ở công ty điện ảnh truyền thông Hoa Long gọi tới.
Tạ Đông tuy là tổng giám đốc của công ty điện ảnh truyền thông Hoa Long nhưng chuyện gì liên quan tới Tần Dương là đều sẽ tự mình liên lạc với hắn, đại biểu cho lòng tôn kính với Tần Dương.
Hết cách, ông chủ trẻ này quá ghê gớm, làm tinh anh văn phòng như Tạ Đông cũng phục sát đất.
- Được, buổi chiều tôi sẽ đến!
- Bộ phim này sẽ có một nữ chính, hay là kêu Lý Tư Kỳ cùng nhau đến xem luôn?
- Được chứ, tôi thì sao cũng được.
Tạ Đông nói kịch bản là bộ phim về người tu hành mà lúc trước Chu Bằng đề nghị, thật ra trước đó đã có người giành trước quay phim người tu hành, dù sao đề tài hot nhất thị trường hiện nay là nó, mọi người chú ý nhất là đề tài này.
Công ty điện ảnh truyền thông Hoa Long không gấp gáp giành đề tài hot với người khác, bọn họ định cho Tần Dương đóng vai chính, khiến một đám người tu hành hàng thật trăm phần trăm diễn bộ phim người tu hành, phải quay kịch bản có chiều sâu, ít nhất phải là phim thể loại buồn.
Nói đơn giản là phim chế tác sơ sài thì ngượng ngùng mời Tần Dương diễn, làm vậy là hỏng thanh danh của Tần Dương.
Tần Dương ăn cơm trưa xong lái xe đến công ty điện ảnh truyền thông Hoa Long, đi vào văn phòng Tạ Đông, thấy Lý Tư Kỳ đã đến, đang nói chuyện gì đó với Tạ Đông, tay cầm xấp giấy, hình như là kịch bản.
- Ông chủ!
Tạ Đông thấy Tần Dương đi vào, đứng dậy nhiệt tình chào:
- Anh đến rồi.
Tần Dương cười nói:
- Lão Tạ, nghe khẩu khí bức thiết như thế, chẳng lẽ gặp khó khăn gì sao?
Tạ Đông cười nói:
- Công ty đặt một số tiền lớn ở đây thì có khó khăn gì mà không giải quyết được? Toàn công ty hiện giờ giống như cỗ máy bôi dầu, đang vận chuyển với tốc độ cao.
Tần Dương ngồi xuống ghế, vừa lúc bắt gặp đôi mắt đầy ý cười của Lý Tư Kỳ, nét mặt lộ rõ vui sướng.
- Đã lâu không gặp, ngôi sao lớn!
Lý Tư Kỳ bật cười nói:
- Dẹp đi, Tần Dương, gặp mặt đã trêu tôi. Siêu Phàm trình chiếu, tuy tôi là nữ chính nhưng bị cậu cướp hết nổi bật, cậu mới là ngôi sao lớn.
Tần Dương cười nói:
- Tôi đóng vai khách mời mà thôi.
Lý Tư Kỳ cầm một phần kịch bản khác ở trước mặt lên đưa cho Tần Dương:
- Cậu nhìn xem kịch bản này đi, tôi cảm thấy khá tốt.
Tần Dương cầm lấy kịch bản, tùy tay mở ra:
- Vai nữ chính có hợp với chị không?
Lý Tư Kỳ mắt sáng ngời, tuy rằng Tạ Đông thông tri cô lại đây tâm sự kịch bản, hiển nhiên có ý mời cô tham gia diễn xuất bộ phim này, nhưng trong lòng cô vẫn không quá chắc chắn, dù sao cô chỉ là một người thường, không phải người tu hành. Nghe Tần Dương hỏi, trái tim treo cao trong ngực Lý Tư Kỳ rơi xuống.
- Nếu cho tôi diễn thì tuyệt đối không có vấn đề!
Lý Tư Kỳ chẳng chút khiêm tốn nói một câu, tiếp theo mới giải thích thêm:
- Kỹ thuật diễn xuất của tôi đã tăng lên rất nhiều, không còn là tôi lúc diễn Hồng Lăng cách cách nữa. Khuyết điểm duy nhất là tôi không phải người tu hành, tôi không biết bay nhảy trên nóc nhà.
Tần Dương mỉm cười nói:
- Câu chuyện về người tu hành không bắt buộc tất cả mọi người phải là người tu hành, người tu hành cũng là người, người thường cũng là người, câu chuyện của người tu hành cũng có người thường hòa nhập.
Lý Tư Kỳ cười tươi nói:
- Cậu nói vậy thì tôi yên lòng, cậu xem kịch bản trước đi.
- Được!
Tần Dương không nói nhiều, lật xem kịch bản. Lý Tư Kỳ chủ động đứng dậy pha tách trà đặt bên cạnh Tần Dương, vào vai bí thư của hắn.
Kịch bản chưa đầy hai mươi nghìn chữ, Tần Dương rất nhanh xem xong, câu chuyện đại khái giảng thuật một đám người tu hành ẩn tàng sinh hoạt trong đô thị, khi tai nạn ập đến thì họ đứng ra bảo vệ quê hương, trong đó không thiếu đánh nhau, cũng không thiếu nhiệt huyết và hy sinh.
Tình trạng sinh hoạt của đám người tu hành trong kịch bản này phù hợp trạng thái trước khi họ bị lộ ra ngoài sáng, sinh hoạt trong đô thị, không khác gì người thường, hiển nhiên kịch bản này yêu cầu gần sát với hiện thực. Nửa đoạn sau là chiến đấu, hy sinh, nhiệt huyết, phát huy lâm li đầy đủ tâm huyết và ý thức trách nhiệm của các người tu hành.
Tần Dương buông xuống kịch bản, khép mắt lại, ngón tay nhẹ gõ kịch bản. Tạ Đông và Lý Tư Kỳ đều nhìn Tần Dương, hạng mục này đầu tư vốn khá lớn, phải được ông chủ gật đầu mới thực hiện được.
Tần Dương suy nghĩ hai phút, mở mắt ra:
- Nội dung kịch bản không cần sửa, nhưng phải sửa lại tai nạn.
Tạ Đông tinh thần phấn khởi hỏi:
- Sửa tai nạn như thế nào?
Đáy mắt Tần Dương lóe tia sáng kỳ lạ:
- Sửa kẻ địch thành bò cạp, bò cạp khổng lồ ẩn tàng trong lòng đất, nguyên hình là cua hoàng đế Châu Phi nhưng hình thể rất lớn, sẽ cao từ năm đến sáu mét. Chúng còn có một thủ lĩnh, cao trên trăm mét. Lúc đầu chúng nó ẩn giấu dưới sa mạc, về sau bởi vì khai thác giếng mỏ mà bừng tỉnh, chúng nó bắt đầu lao ra mặt đất, tấn công nông thôn thành phố, tiến công thành thị . . .
- Giáp xác của chúng nó cứng rắn dao súng không chém được, sức bật mạnh, tốc độ nhanh, vũ khí thông thường vô dụng với chúng nó. Chúng nó đầy khắp núi đồi công kích thành thị, các người tu hành đứng ra chống cự, bảo hộ dân chúng, hơn nữa cuối cùng tổ chức thành đội cảm tử công kích thủ lĩnh kia, cuối cùng trả giá cực kỳ thảm liệt đánh chết bò cạp thủ lĩnh, bầy bò cạp khổng lồ tán loạn.
Tạ Đông sờ cằm:
- Điện ảnh tai họa quái thú kiểu như Hollywood hả?
Tần Dương gật đầu, nói:
- Tương tự như vậy, các người có thể sửa chữa tỉ mỉ hơn về tình tiết, tôi chỉ có một yêu cầu, mang đến tai nạn là bò cạp siêu to khổng lồ dẫn dắt bầy bò cạp khổng lồ!
Tạ Đông cười gật đầu nói:
- Được thôi, dù sao mặc kệ là cái gì thì chung quy đều phải có tai nạn, chỉ cần thêu dệt lai lịch của chúng nó hợp lý một ít là có thể. Nhưng tôi tò mò là tại sao ông chủ muốn phải là bò cạp khổng lồ?
Tần Dương cười nói:
- Mới gần đây đi ra ngoài chơi một chuyến, nhìn thấy rất nhiều bò cạp hoàng đế Châu Phi, sau này tra tư liệu phát hiện sức sống của chúng nó rất dai, cho đến nay đã có lịch sử mấy triệu năm, nên cảm thấy biên câu chuyện sẽ dễ hơn.
Tạ Đông đã hiểu:
- Thì ra là vậy, được rồi, tôi kêu biên kịch sửa chữa một chút. Vậy ông chủ, nếu không còn vấn đề nào khác thì tôi xem như anh đồng ý đóng phim nhé?
Tần Dương cười nói:
- Được, mấy tháng sắp tới đúng dịp tôi không bận chuyện gì, đây là phim liên quan người tu hành, tôi cũng có hứng thú với nó.
Lý Tư Kỳ ở bên cạnh cười hỏi:
- Vậy tôi diễn nữ chính nhé?
Tần Dương quay đầu cười nói:
- Tôi không có ý kiến, nhưng tính thời gian thì có xung đột với thời gian quay Siêu Phàm phần 2 không?
Lý Tư Kỳ nhoẻn miệng cười, trả lời dứt khoát:
- Không sao, có thể tập trung quay một số cảnh gần sát nhau, sẽ tiết kiệm thực nhiều thời gian. Sao tôi có thể bỏ qua cơ hội được cùng cậu đóng phim chứ?