Chương 1850: Tự hạ cổ phần
Tần Dương tự nhiên không ngại Lý Tư Kỳ đóng vai nữ chính trong bộ phim này, thật ra trong phim không cần cô đánh nhau với người khác.
Nữ chính là một người thường.
Kịch bản này tuy lấy chủ đề người tu hành, ví dụ lịch sử xa xưa của họ, cách sinh tồn và lánh đời trăm nghìn năm qua của họ, nhưng cuối cùng cần kể về bọn họ giống như người thường, đều sống trên thế giới này, hít thở cùng một bầu không khí, tắm trong cùng ánh sáng mặt trời, bọn họ giống như người bình thường, nếu có gì khác nhau thì đó là bản lĩnh của bọn họ lớn hơn một chút mà thôi.
Thời đại hòa bình, nhóm người tu hành sinh hoạt như người thường, bọn họ cũng học tập, tham gia các cuộc thi, đi làm, cưới vợ sinh con, đều giống nhau. Nhưng lúc tai nạn buông xuống, bọn họ sẽ đứng ra, dùng tài năng của mình bảo vệ quê hương, bảo vệ người nhà, bảo vệ người mà mình có thể che chở.
Nữ chính là một người thường, mà nam chính thì là một người tu hành mình đầy tuyệt kỹ, điểm chính trong kịch bản không phải chuyện tình yêu của hai nam nữ chính, chủ đề phim không phải tình cảm mà là tuyển nhọn của mỗi người khi tai họa ập đến.
Sự lựa chọn của tính người.
Cao thượng hoặc là thấp hèn.
Khảng khái chịu chết hoặc là tham sống sợ chết.
Nhân vật chính cuối cùng sẽ không chết, nhưng bị thương nặng trong hành động chém đầu cuối cùng của đội cảm tử, cuối cùng biến thành một vị người thường.
- Kịch bản này sẽ còn mở rộng, tôi muốn quay một bộ phim trọn vẹn, ít nhất cần ba tiếng, dù sao chúng ta không định quay phần hai, sở dĩ câu chuyện phải hoàn chỉnh và sống mãi với thời gian.
Tần Dương trả lời dửng dưng:
- Mấy chuyện đó anh không cần thương lượng với tôi, để người chuyên nghiệp quyết định, tôi lo những chuyện trong khả năng của mình là được.
Tạ Đông cười nói:
- Tốt, bên tôi sẽ cố gắng nhanh chóng hoàn thành chỉnh sửa kịch bản, phỏng chừng đến cuối năm là có thể bắt đầu quay. Đầu tư cho bộ kịch này chắc chắn sẽ rất tốn tiền, dù sao tai nạn, bò cạp khổng lồ này nọ cần dùng hiệu ứng đặc biệt, chi phí cho nó tuyệt đối không thấp. Phỏng chừng tiền vốn bộ phim này hơn một tỷ, thậm chí càng nhiều. Ông chủ nghĩ sao về việc đầu tư?
Tần Dương cười nói:
- Không sao, dù gì có tôi đóng vai chính, nếu làm theo hướng điện ảnh thì đừng sợ tốn tiền, vấn đề tiền vốn hãy để tôi giải quyết, các người không cần lo lắng chuyện tiền bạc.
Tạ Đông gật đầu, hắn biết bản lĩnh của Tần Dương, hơn một tỷ đối với người khác có lẽ là vấn đề lớn, nhưng chỉ là ruồi muỗi đối với hắn. Huống chi Tần Dương là ông chủ, nếu hắn mở miệng nói sẽ giải quyết thì Tạ Đông không cần lo nữa.
- Chúng tôi liên hệ chuỗi cung ứng rạp phim Đông Hoa, bọn họ định bao trọn gói bán ra, chúng tôi đã xét duyệt, giá cả coi như hợp lý.
Tần Dương không chút do dự trả lời:
- Mua! Nếu không đủ tiền thì tôi sẽ tìm cách xoay sở, hoặc lấy bên công ty đầu tư Tần Thuẫn. Anh để ý kỹ việc chuỗi cung ứng rạp phim, chỉ cần có thích hợp thì đừng ngại mua!
Tạ Đông tự nhiên biết công ty đầu tư Tần Thuẫn là của Tần Dương, thống nhất quản lý công ty đầu tư dưới quyền của hắn, hơn nữa còn sẽ tiến hành một ít đầu tư phiêu lưu, để cho công ty đầu tư Tần Thuẫn mua là vì quản lý hóa công ty càng có hiệu quả, nhưng sẽ không ảnh hưởng gì đến ích lợi cá nhân của Tạ Đông.
Tần Dương đồng ý mua chuỗi cung ứng rạp phim, điều này khiến Tạ Đông vô cùng hưng phấn, dù sao phòng vé của mỗi bộ điện ảnh cơ bản sẽ bị chuỗi cung ứng rạp phim chia bớt một nửa, quan trọng nhất là chuỗi cung ứng rạp phim quyết định có chiếu phim của bạn hay không, xếp bao nhiêu suất chiếu, nói đơn giản thì chuỗi cung ứng rạp phim có thể bóp cổ bên sản xuất điện ảnh.
Cạnh tranh thương nghiệp rất mãnh liệt, công ty điện ảnh truyền thông Hoa Long nổi lên tự nhiên sẽ bị một ít đối thủ ngăn chặn và chèn ép, có được chuỗi cung ứng rạp phim của riêng mình tương đương với tự độc lập một con đường, không cần bị người bóp chặt cổ. Càng khống chế nhiều chuỗi cung ứng rạp phim thì quyền nói chuyện càng mạnh mẽ!
Có lẽ tổng tài sản của Tần Dương còn kém hơn những trùm buôn bán rất nhiều, nhưng tốc độ phát triển của hắn quá nhanh, hắn hình như cái gì cũng làm, làm cái nào là kiếm lời cái đó, tốc độ tăng tài sản của hắn như quả cầu tuyết lăn, hơn nữa hắn có cổ phần công ty điện ảnh giá trị trên chục tỷ ở nước ngoài.
Tạ Đông không biết rằng hiện trên tay của Tần Dương còn một kho báu của Rommel thời thế chiến thứ hai, giá trị của kho báu này là không thể phỏng đoán, nếu xử lý hết tất cả văn vật cổ thì mười tỷ dollar là chuyện nhỏ, bằng vào số tiền này, Tần Dương có thể chen chân lên hàng top trên bảng tỷ phú Trung Quốc.
Tạ Đông do dự một chút nói:
- Ông chủ, tôi muốn tâm sự một mình với cậu.
Lý Tư Kỳ nghe Tạ Đông nói vậy thì biết điều lấy cớ đi vệ sinh, rời khỏi văn phòng. Tần Dương tò mò hỏi:
- Lão Tạ, có chuyện gì mà bí ẩn thế?
Tạ Đông cười gượng nói:
- Tôi muốn bàn về chuyện cổ phần của tôi.
Tần Dương có chút nghi hoặc:
- Chuyện gì về cổ phần của anh? À, anh lo lắng góp vốn sẽ bị bớt tiền sao? Anh đừng lo, tôi đã nói rồi, góp vốn sẽ không làm giảm cổ phần của anh.
Tạ Đông cười gượng gạo:
- Không phải, yêu cầu của tôi là khi công ty được bỏ vốn thì hãy giảm tỷ lệ cổ phần của tôi.
Tần Dương thoáng chốc có chút ngoài ý muốn:
- Anh yêu cầu bớt tiền? Sao vậy? Xảy ra chuyện gì à?
Tạ Đông lắc đầu, xòe hai tay, bình tĩnh trả lời:
- Tôi biết con người của ông chủ nặng tình nghĩa, tôi vốn nghĩ ông chủ một lần bỏ ra hai, ba trăm triệu rồi phát triển từ từ, vậy thì mặc kệ kiếm bao nhiêu, tôi trả giá vất vả, 10% cổ phần tuy rằng nhiều một chút nhưng tôi cầm nó mà lòng không hổ thẹn.
- Nhưng hiện tại tôi thấy ông chủ quyết đoán phi phàm, rõ ràng muốn trong thời gian ngắn tăng mạnh đầu tư, nhanh chóng đẩy công ty lên đỉnh, ví dụ như mua chuỗi cung ứng rạp phim, đều là nghiệp vụ hở chút là mấy trăm triệu hoặc cả tỷ, nếu chính thức mua về thì e rằng cỡ mấy tỷ hoặc chục tỷ trở lên. Dưới tình huống như thế, tôi lại cầm 10% cổ phần thì không ổn, giống như mỗi lần anh bỏ một tỷ ra đầu tư, bên trong có một trăm triệu là cho không tôi, tôi nhận tiền thấy rất hổ thẹn. Sở dĩ, cứ làm theo quy củ đi, nên giảm bớt thì cứ giảm, dù sao giá trị không trở nên thấp hơn mà sẽ càng lúc càng cao, xét cho cùng thì tôi vẫn lời to!
Tần Dương nghe Tạ Đông nói như vậy thì không kiềm được buồn cười nói:
- Tôi đã nghe có người chê tiền lương của mình thấp, chê cổ phần của mình ít, nhưng lão Tạ, anh thì ngại nhiều.
Tạ Đông thản nhiên cười nói:
- Nên là của tôi thì tôi sẽ không khách khí, còn không phải của tôi thì dù có lấy cũng chỉ thêm buồn phiền. Tôi tràn ngập niềm tin vào tương lai của công ty điện ảnh truyền thông Hoa Long, nếu không có gì ngoài ý muốn, tôi hy vọng có thể làm tới lúc về hưu, sở dĩ, tôi muốn bình an trong tim.
Tần Dương nhìn biểu cảm nghiêm túc trên mặt Tạ Đông, cười nói:
- Được rồi, anh đã nói vậy thì cứ làm theo ý của anh, nếu thiếu tiền tôi sẽ thông qua công ty đầu tư Tần Thuẫn bỏ vốn thêm, khi đó anh hãy bàn bạc thẳng với tổng giám đốc Trang.
Tạ Đông thấy Tần Dương đồng ý thì cười tươi:
- Tốt, chuyện này lấn cấn trong lòng tôi vài hôm rồi, giờ thì nhẹ lòng.
Tần Dương trêu ghẹo:
- Là vì ít tiền, ít đi nhiều.
Tạ Đông lắc đầu, nói:
- Tôi đi theo anh đến Hoa Long gầy dựng sự nghiệp vốn không chỉ vì tiền, số tiền hiện giờ đủ cho gia đình tôi không lo cơm áo gạo tiền, hiện tại tôi chỉ muốn làm một vố lớn vì lý tưởng.