Chương 1851: Chơi đùa lòng người
- Tổng giám đốc Tạ nói chuyện gì với cậu mà bí hiểm vậy?
Tần Dương và Lý Tư Kỳ cùng nhau rời đi công ty, cô tò mò hỏi một câu, giây sau bổ sung thêm:
- Tôi thuận miệng hỏi thôi, nếu liên quan đến chuyện riêng tư gì thì đừng nói.
Chuyện này không xem như riêng tư, nhưng có mặt Lý Tư Kỳ nên Tạ Đông không tiện nói ra, sở dĩ, Tần Dương không che giấu, ngắn gọn kể lại.
- Tự mình yêu cầu hạ thấp cổ phần? Tổng giám đốc Tạ đúng là một người tính tình trung hậu, nhưng anh ta làm như vậy chắc cũng vì tị hiềm, dù sao như anh ta đã nói, thời kỳ đầu bỏ vốn đầu tư, anh ta dùng bản lĩnh đầu tư, dựa vào bản lĩnh giúp công ty kiếm tiền, vậy anh ta kiếm được bao nhiêu đều thuộc về anh ta. Nhưng nếu bỏ vốn mà không giảm cổ phần thì chẳng khác nào tặng không tiền cho anh ta, đặc biệt là cậu bỏ ra một tỷ tám trăm triệu không phải số lượng nhỏ.
Tần Dương cười nói:
- Thật ra tôi cũng không định rộng rãi như vậy, tôi vốn có kế hoạch khiến công ty đầu tư Tần Thuẫn ra mặt tiến hành thu mua, dù sao thu mua chuỗi cung ứng rạp phim cũng không phải một số lượng nhỏ, muốn làm ra chuỗi cung ứng rạp phim có quy mô thì ít nhất phải bỏ vào mấy tỷ, chục tỷ trở lên, mặc dù tôi không keo kiệt nhưng cũng không thể ném tiền lung tung.
Lý Tư Kỳ cười nói:
- Thì ra là vậy, tôi còn cho rằng cậu bình thường định lấy tiền mua chuỗi cung ứng rạp phim bỏ vốn vào Hoa Long.
Tần Dương lắc đầu, nói:
- Đầu tư trong nước của tôi đều tập trung vào dưới quyền công ty đầu tư Tần Thuẫn, làm vậy có thể quản lý quy phạm hóa, có chị Điệp trông chừng giúp thì tôi cũng yên tâm. Nếu cá nhân tôi ném tiền vào thì tôi không có thời gian quản lý, lỡ xảy ra vấn đề gì sẽ không có người giám sát, tuy rằng tôi không sợ có người ngầm chiếm tài sản của mình hoặc làm điều gì không tốt, nhưng chuyện xảy ra sẽ có rắc rối, lùm xùm này nọ.
Lý Tư Kỳ tò mò hỏi:
- Tại sao cậu không sợ có người nuốt tài sản của mình?
Tần Dương cười nói:
- Bởi vì người dám nuốt tài sản của tôi, hễ bị tôi biết thì bọn họ đều phải ói ra hết cho tôi, hơn nữa nhận trừng phạt. Không lẽ chị quên tôi là người tu hành, còn là người tu hành rất giỏi?
Lý Tư Kỳ cười khúc khích nói:
- Lòng người cách bụng, người ta không nói cho cậu thì làm sao cậu biết được?
Tần Dương bĩu môi nói:
- Vì tôi có thuật thôi miên rất ghê gớm.
Lý Tư Kỳ trợn to mắt hỏi:
- Không lẽ điều trên mạng nói là sự thật? Cậu thật sự có thể ở trong chiến đấu thôi miên người khác? Cậu điên cuồng học tuyệt kỹ từ sư công của mình?
Tần Dương gật đầu, kể sơ việc mình treo chức trong đại đội cảnh sát hình sự thành phố và công ty của Văn Vũ Nghiên, cuối cùng hỏi:
- Thế nào? Biết tôi là người như vậy rồi chị có sợ không?
Vẻ mặt Lý Tư Kỳ sùng bái nhìn Tần Dương:
- Tại sao tôi phải sợ? Không lẽ cậu muốn thi thố đồng thuật với tôi? Ưm, cũng được, cậu thôi miên tôi, để tôi yêu cậu suốt đời suốt kiếp.
Tần Dương câm nín:
- Một người có thể tùy thời cưỡng bức rình ngó trí nhớ của chị, biết suy nghĩ trong lòng chị, chẳng lẽ chị không sợ sao?
Lý Tư Kỳ trả lời thản nhiên:
- Nếu như là người khác thì chắc chắn tôi sẽ cách người đó thật xa, ai biết kẻ đó định làm gì tôi? Nhưng nếu người đó là cậu thì tại sao tôi phải sợ? Ưm, hay là cậu thử thôi miên tôi đi, hỏi tôi xem ý nghĩ trong lòng của tôi thế nào.
Tần Dương cáu kỉnh nói:
- Tôi không phải ma quỷ rảnh rỗi thích chơi đùa lòng người, đi thôi miên chị làm gì? Tự chuốc phiền phức.
Khóe môi Lý Tư Kỳ cong lên:
- Vì làm vậy cậu sẽ biết tấm lòng thật sự của tôi, không chừng tình cảm của tôi dành cho cậu là giả vờ, chẳng lẽ cậu không muốn biết suy nghĩ thật trong lòng tôi sao?
Tần Dương bị lời nói của Lý Tư Kỳ hoàn toàn đánh bại, câm nín nhìn cô:
- Chị có thể suy nghĩ bình thường chút được không? Người khác e sợ bị nhìn thấu tâm tư, chị thì hay lắm, sốt sắng muốn bị nhìn. Chị đừng suy nghĩ vớ vẩn, khi tôi bắt đầu đi theo sư công tu hành đồng thuật thì sư công đã dặn dò tôi rằng lòng người là thứ không chịu nổi thử thách nhất, đồng thuật là một thủ đoạn chơi đùa lòng người, là thủ đoạn âm u, nếu tôi đồng thuật mà không cưỡng lại được loại dụ dỗ rình ngó lòng người thì cuối cùng sẽ sa đọa thành ma quỷ lòng âm u. Cho nên, tôi thầm thề với lòng rằng nếu không phải tình huống đặc biệt thì tuyệt đối sẽ không thi triển đồng thuật đối với người bên cạnh.
- A, cậu còn thề nữa hả?
Lý Tư Kỳ lộ vẻ mặt hụt hẫng:
- Tôi đang định năn nỉ cậu thi thố lên tôi, để tôi nghe tiếng lòng của mình.
Tần Dương tò mò hỏi:
- Để làm gì?
Lý Tư Kỳ bĩu môi:
- Lòng người khó dò, rất nhiều chuyện chúng ta bởi vì các loại nhân tố như quy tắc, đạo đức, hoàn cảnh mà cứng rắn giấu đi tấm lòng thật sự, nghe cậu nói đồng thuật mà cậu tu hành có thể dòm ngó cảm xúc chân thực nhất của lòng người, cho nên tôi muốn thử.
Tần Dương câm nín:
- Suy nghĩ của chị đúng là không giống ai, chị muốn tôi hỏi về cái gì?
Lý Tư Kỳ hơi híp mắt, cười như hồ ly gian xảo:
- Hỏi xem tôi thích cậu bao nhiêu, yêu cậu nhiều cỡ nào.
Tần Dương cười nói:
- Chị không sợ lỡ như hỏi ra đáp án khiến đôi bên lúng túng, buồn lòng sao?
Lý Tư Kỳ chớp chớp mắt:
- Vậy cậu phá lệ, làm thử đi?
Tần Dương cáu kỉnh lườm cô:
- Trong lòng chị ngụ lại một con quỷ nhỏ nhiều chuyện hay sao? Rảnh quá kiếm chuyện làm.
Tuy ngoài miệng khiển trách Lý Tư Kỳ nhưng trái tim Tần Dương trở nên mềm mại ấm áp hơn, hiển nhiên cô chắc chắn tình cảm dành cho hắn nên mới to gan vòi vĩnh hắn thi triển đồng thuật với mình.
Đương nhiên Tần Dương sẽ không làm như vậy, không phải vì e sợ không hỏi ra đáp án không như mong muốn mà là vì dùng thuật thôi miên hỏi một người phụ nữ có yêu mình hay không vốn là hành vi cấp thấp, không đạo đức.
- Được rồi, đừng nói vớ vẩn nữa, bây giờ đi chỗ nào? Đã lâu không gặp, hay là tôi mời chị ăn cơm?
Tần Dương giơ cổ tay lên nhìn giờ giấc. Lần trước hắn gặp Lý Tư Kỳ là ở trong đoàn phim, ngay lúc đó đông người, hoàn cảnh cũng không cho phép, hai người không nói chuyện hoặc làm động tác gì vượt qua quan hệ bạn bè, tính ra đã xa cách hơn bốn tháng.
Lý Tư Kỳ mỉm cười nói:
- Nếu cậu không vội vã trở lại thì đi theo tôi, chúng ta đi một chỗ ăn cơm chiều.
Tần Dương cười nói:
- Không có việc gấp, đi nào, tôi mời chị ăn cơm chiều, chị muốn đi đâu?
Lý Tư Kỳ cười bảo:
- Đi nào, cậu lái xe, tôi chỉ đường.
Tần Dương tò mò hỏi:
- Chị không lái xe lại đây sao?
Lý Tư Kỳ nở nụ cười tinh nghịch:
- Tôi biết cậu sẽ đến đây nên kêu trợ lý chở tới, vậy thì tôi có thể đi nhờ xe của cậu rồi!
- Được rồi, chị quyết định!
Tần Dương hiểu nỗi lòng muốn ở riêng hai người lâu một chút của cô. Hắn khởi động máy xe, lái theo chỉ dẫn của Lý Tư Kỳ, cuối cùng chạy vào một khu biệt thự, lái vào một biệt thự nhỏ ba tầng, ngừng xe trong gara.
Tần Dương nhìn biệt thự nhỏ này, đã lấy lại bình tĩnh, kinh ngạc hỏi:
- Chị mua nhà hả?