Chương 1874: Nhưng có lẽ hắn định mời tôi ăn bữa cơm
Tần Dương yên lặng nghe tọa đàm của người khác, còn chăm chỉ ghi chú điểm quan trọng tựa như học sinh, có chỗ nào không hiểu thì sẽ giơ tay đặt câu hỏi trong phân đoạn thảo luận, chẳng chút để ý ánh mắt của người khác.
Đã đến đây thì nên học một vài thứ, không thể uổng công đi một chuyến, còn về cái nhìn, ánh mắt của người khác thì có quan trọng không?
Cùng lúc đó, chuyện Tần Dương nhận khiêu chiến của Jong Myeong Seong và Fuwa Ogawa đã đăng lên mạng, tiếp theo nhanh chóng truyền khắp toàn bộ Trung Quốc, trên mạng nháy mắt lần thứ hai sôi trào.
- Ui chà, thế này là không phục, tính lấy lại những gì đã mất?
- Jong Myeong Seong và Fuwa Ogawa có lai lịch thế nào? Cầu mọt sách phổ cập khoa học giùm!
- Đây rõ ràng là định thừa dịp cháy nhà đi hôi của, có lẽ chuyện ô miệt Tần Dương cũng do hai người này làm ra, vì có đợt sóng gió đó thì khi bọn họ khiêu chiến mà Tần Dương từ chối là có thể quang minh chính đại chỉ trích y thuật của Tần Dương chỉ có như thế, không có dũng khí nhận khiêu chiến, chuyện lừa đảo đó cũng bị chụp mũ thành thật. Mặc kệ qua bao lâu thì chuyện này đều sẽ trở thành lý do cho người khác công kích Tần Dương, về sau mặc cho hắn cãi lại kiểu gì cũng rất khó giải thích rõ!
- Mợ nó, trên lầu phân tích quá dữ, không nói thì tôi còn chưa chú ý điểm này, đây là từng mắc xích móc vào nhau, mục đích là khiến Tần Dương không thể từ chối. Sao thủ đoạn của đám người kia rác rưởi như thế?
- Mặc kệ là âm mưu thủ đoạn gì đều không chịu nổi một kích trước thực lực tuyệt đối, chỉ cần Tần Dương có thể đánh bại Jong Myeong Seong và Fuwa Ogawa thì mọi việc đều ổn, hơn nữa sau đợt này sẽ không còn ai hoài nghi trình độ y thuật của Tần Dương, tuy bản thân Tần Dương không quan tâm nhưng vì vinh dự của sư môn, hắn không có đường lui!
- Đúng rồi, Tần Dương căn bản là không để ý mấy thanh danh này, nhưng phải chiến vì sư môn, chứ không thì chẳng biết đám người này sẽ nói lời khó nghe gì nữa.
- Tuy tôi vẫn sẽ dứt khoát đứng về phía Tần Dương trong chuyện này, nhưng tôi phải công nhận, thật sự là người sợ nổi danh heo sợ mập, khi đã nổi danh là phiền phức sẽ kéo tới. Hiện giờ Tần Dương đến đâu là rắc rối theo tới nơi đó, hắn không đi gây sự, nhưng người khác luôn kiếm chuyện với hắn, còn là kiểu không thể từ chối chiến đấu, tưởng tượng cuộc sống như vậy rất phiền, mệt lắm.
Trên mạng truyền bá tin tức rất nhanh, bạn bè, người nhà của Tần Dương đều biết, họ gọi điện thoại hoặc nhắn tin cho hắn. Bao gồm Văn Vũ Nghiên cũng gửi tin nhắn hỏi han Tần Dương định giải quyết như thế nào.
- Không có việc gì, xe đến trước núi ắt có đường, chuyện họ gây sự là phiền phức nằm ngoài dự đoán của tôi, nhưng không phải việc lớn gì, không so được thì nhận thua thôi. Y thuật có cao thấp, tôi tuổi còn trẻ, dù có thua họ cũng không quá mất mặt, về sau có cơ hội thì lấy lại mặt mũi.
Văn Vũ Nghiên:
- Phiền phức ngoài ý muốn, vậy chứ phiền phức trong dự đoán của anh là cái gì?
Tần Dương không che giấu, thực ngay thẳng trả lời Văn Vũ Nghiên:
- Tôi hơi lo về cha của cô.
Văn Vũ Nghiên:
- / bất đắc dĩ, anh vừa cứu tôi một lần, tôi nghĩ ông ấy không có lý nào lại hại anh nữa, dù sao ông ấy rất quan tâm tôi, anh là ân nhân cứu mạng của tôi, mà còn không chỉ một lần.
Tần Dương:
- / bĩu môi, hy vọng là như vậy, nói thật, mặc kệ là tôi hay sư phụ đều không hy vọng tiếp tục đấu với cha của cô, cũng không cần thiết phải đấu đến người chết người sống. Nếu ngày đó đến thì sư phụ và dì Thu, tôi và cô sẽ thực lúng túng, dù cho biết rõ đây là chuyện bất đắc dĩ nhưng vẫn không tránh được kết quả này, giống trận hỗn chiến lúc trước.
Văn Vũ Nghiên:
- Tôi có hỏi mẹ là còn liên hệ với ông ấy hay không, mẹ không trả lời tôi, chỉ dặn tôi cứ an tâm công tác, mặc kệ việc này. Nhưng tôi nghĩ sau khi cha trốn đi, dù gì cũng nên liên hệ trong nhà, ông không liên hệ với tôi thì có lẽ từng liên lạc với mẹ.
Tần Dương nói:
- Nghe lời mẹ của cô, đừng quan tâm chuyện này, dù sao tôi mang theo Lucian bên người, dù cho ai thật sự muốn ra tay với tôi cũng phải suy xét kỹ. Dragon Slayer của cha cô đã bị chúng tôi phá tan gần hết, hiện giờ cơ hồ là làm lại từ đầu, thực lực sẽ bị giới hạn.
Tần Dương nói lời này hoàn toàn là để an ủi Văn Vũ Nghiên, bởi vì thật sự muốn giết một người chưa chắc phải đến gần ám sát, làm sát thủ, có rất nhiều phương pháp lạ lùng, bỏ thuốc độc, nổ bom mìn, bắn súng vân vân. Môi trường ở Philippines tệ hơn trong nước nhiều, đây là lý do Tần Dương đến đây nhiều ngày nhưng ít khi ra ngoài, buổi tối cũng không ra ngoài đi dạo chợ đêm.
Tần Dương không muốn cho bất cứ ai có cơ hội xuống tay với mình, đặc biệt là hiện tại mình bị mọi người chú ý thì càng phải cẩn thận hơn.
Tần Dương không xác định Văn Ngạn Hậu có xuống tay với mình hay không, nhưng chuyện gì đều nên suy xét theo chiều hướng xấu, chuẩn bị nhiều chút, cẩn thận chút là chuyện tốt.
Văn Vũ Nghiên:
- Với tính cách của cha, mặc kệ là tôi hay mẹ đều không khuyên được, anh hãy cẩn thận.
Tần Dương:
- Ừ, đừng lo, tôi nhìn quen sóng to gió lớn rồi.
Văn Vũ Nghiên thật lâu không nhắn lại, Tần Dương cho rằng đã tán gẫu xong, buông xuống di động, nhưng một, hai phút sau, có tin nhắn mới.
Văn Vũ Nghiên:
- Hãy nhớ bảo vệ tốt chính mình, nếu . . . liên quan đến an toàn của anh thì đừng băn khoăn nhiều đến tôi và mẹ. Mặc kệ như thế nào, anh đã làm quá nhiều cho tôi, cho dù anh làm cái gì thì tôi đều thông cảm, tuyệt đối sẽ không trách anh.
Tần Dương nhìn chữ trên màn hình, sắc mặt có chút phức tạp.
Hắn biết Văn Vũ Nghiên gõ ra những chữ này, trong lòng khó chịu cỡ nào. Ý nghĩa doạn tin nhắn này rất rõ ràng, nếu liên quan an toàn của mình thì không cần băn khoăn đến cô, nên xuống tay kiểu gì thì cứ xuống tay, đừng e dè, dù mình thật sự giết Văn Ngạn Hậu thì cô vẫn sẽ thông cảm, không trách móc gì mình.
Tuy nói vậy nhưng khi Văn Vũ Nghiên nói ra lời này chắc chắn rất thống khổ.
Tần Dương ngẫm nghĩ, ngón tay gõ chữ:
- Đừng nghĩ nhiều, có lẽ sự tình không tệ đến thế, cha của cô quan tâm cô nhiều như vậy, có lẽ ở trong lòng cảm kích tôi, chưa biết chừng nghe nói tôi đến Philippines, định mời tôi ăn bữa cơm thì sao?
Bên kia, tâm tình của Văn Vũ Nghiên khá hơn vì tin nhắn này của Tần Dương, khẩu khí cũng nhẹ nhàng hơn:
- Nếu thật sự như vậy thì anh nhớ chụp hình, gửi cho tôi nhé.
Tần Dương:
- / cười to, hứa đấy.
Tần Dương buông điện thoại, tâm tình cũng có chút vui vẻ.
Quan hệ giữa mình và Văn Vũ Nghiên thay đổi mấy lần, Văn Ngạn Hậu trở thành gút mắt vắt ngang không cách nào cắt đứt, hai người từng không thể trò chuyện thoải mái, hiện giờ có thể thẳng thắn bàn bạc về vấn đề này, cũng sẽ không bởi vậy mà lúng túng, điều này khiến Tần Dương cảm giác thực thoải mái.
Tần Dương tính nhẩm thời gian, đến Davao đã mấy ngày, ngày mai là ngày cuối cùng.
Người có mưu đồ gì với mình chắc cũng sắp hành động.