Chương 1875: Anh khinh thường tôi sao?
- Hội giao lưu y thuật lần này thành công viên mãn, tiếp theo xin mời . . .
Hội giao lưu y thuật hạ màn tùy theo người chủ trì và lãnh đạo bên tổ chức nói chuyện. Tần Dương vừa đứng lên liền thấy Jong Myeong Seong bước nhanh đến chỗ mình. Cách đó không xa, Fuwa Ogawa cũng cất bước đi tới, nhưng bước chân không nhanh không chậm, biểu cảm trên mặt bình tĩnh, thậm chí còn mang theo nụ cười mỉm.
- Tần Dương, hiện tại hội giao lưu đã kết thúc, chúng ta nên hẹn thời gian chứ?
Tần Dương cười cười, khóe miệng hơi cong lên, mang theo hai phần trào phúng nói:
- Anh rất tích cực.
Jong Myeong Seong hừ lạnh nói:
- Tôi nói rồi, tôi sẽ đánh bại cậu, vạch bộ mặt thật của cậu ra!
Tần Dương nhìn sang Fuwa Ogawa:
- Còn anh?
Nếu đều là đối thủ thì Tần Dương không cần khách khí làm gì.
Fuwa Ogawa mỉm cười nói:
- Tuy rằng y thuật có thể so cao thấp chỉ trong một lần, nhưng có mặt ở đây đều là danh y, tôi nghĩ nên đấu một chọi một càng có thể tập trung tinh thần, hơn nữa tôi chỉ muốn luận bàn với cậu chứ không muốn tranh đấu chuyện khác, cho nên tôi có thể đợi.
- Đợi?
Tần Dương nhíu mày hỏi:
- Ý của anh là để tôi so tài với Jong Myeong Seong trước, sau đó anh mới so đấu với tôi?
Fuwa Ogawa cười nói:
- Đúng là vậy, đương nhiên, tôi nghĩ với bản lĩnh của Tần tiên sinh thì không tốn bao nhiêu thời gian là thắng, sẽ không mất sức bao nhiêu. Cho nên tuy là hai trận thi đấu nhưng thật ra có thể đặt ở cùng lúc, chẳng qua tôi đấu muộn hơn một chút.
Hơi tạm dừng, Fuwa Ogawa liếc qua Jong Myeong Seong đứng bên cạnh, mỉm cười nói:
- Nếu Tần tiên sinh cảm thấy hao phí tinh lực, có thể nghỉ ngơi lấy sức rồi chúng ta so đấu sau.
Tần Dương còn chưa mở miệng, Jong Myeong Seong đứng một bên tức giận quát:
- Fuwa Ogawa, anh có ý gì? Anh khinh thường tôi sao? Cái gì gọi là không tốn bao nhiêu công sức?
Fuwa Ogawa nghiêng đầu nhìn Jong Myeong Seong một cái, cười khẽ, không thèm trả lời lại:
- Tần tiên sinh thấy đề nghị của tôi như thế nào?
Tần Dương nhìn Fuwa Ogawa tràn đầy tự tin, trong lòng càng cảnh giác với gã hơn. Hiển nhiên bởi vì gã đủ mạnh mẽ cho nên mới tự tin như thế.
Fuwa Ogawa lơ đẹp hoàn toàn chọc giận Jong Myeong Seong, gã sải bước chắn trước mặt Fuwa Ogawa, túm ngực áo của Fuwa Ogawa, giận dữ lạnh lùng nói:
- Fuwa Ogawa, anh quá cao ngạo rồi!
Fuwa Ogawa nhíu mày, không ra tay, mặc kệ Jong Myeong Seong túm vải áo, quay sang nhìn gương mặt dữ tợn của Jong Myeong Seong, lạnh nhạt nói:
- Anh xác định muốn ra tay với tôi?
Ánh mắt hung ác của Jong Myeong Seong giao nhau với ánh nhìn hờ hững bình tĩnh của Fuwa Ogawa, chợt cơ mặt Jong Myeong Seong cứng ngắc, chần chừ một giây, sau đó sắc mặt trắng bệch rú lên, tựa như tay nắm sắt thép nung đỏ, gã bỗng rụt tay về, lùi bước, tốc độ quá nhanh, thế cho nên đụng ngã ghế ở phía sau.
Jong Myeong Seong túm lấy tay vịn ghế, kinh khủng nhìn Fuwa Ogawa trước mặt mình, ánh mắt thêm phần sợ hãi.
Fuwa Ogawa giơ tay lên vuốt nhẹ vải áo bị Jong Myeong Seong làm nhăn, dửng dưng như thể chuyện vừa rồi không liên quan gì tới gã.
- Ủa? Có chuyện gì vậy?
- Chắc là Fuwa Ogawa ra tay, hắn là m Dương Sư nổi tiếng ở Nhật Bản!
- Jong Myeong Seong bị sao vậy? Gặp quỷ à? Fuwa Ogawa không nhúc nhích một chút nào mà?
- Fuwa Ogawa làm cách nào vậy? Lợi hại quá!
- Đây rõ ràng không cùng đẳng cấp, hèn gì Fuwa Ogawa coi thường Jong Myeong Seong ra mặt.
- Không thể nói như vậy, nếu so về y thuật thì có lẽ Jong Myeong Seong không quá kém, nhưng hiện tại rõ ràng Fuwa Ogawa không phải sử dụng y thuật mà là chiêu số của m Dương Sư. Mới nãy thấy hai người nhìn nhau một cái, nghe nói m Dương Sư có thể thi thố ảo thuật, không biết có phải Jong Myeong Seong bị trúng chiêu không?
Người xung quanh bàn tán rôm rả, ánh mắt của Tần Dương nghiêm túc hơn.
Người khác có lẽ không biết Fuwa Ogawa xuống tay như thế nào, nhưng Tần Dương thì biết. Jong Myeong Seong hoặc là trúng công kích giống như lưỡi dao năng lực tinh thần, hoặc là bị Fuwa Ogawa nhìn một cái quấy rối đầu óc, nhìn thấy ảo cảnh nên mới sản sinh động tác chật vật kịch liệt như vậy.
Fuwa Ogawa phớt lờ Jong Myeong Seong sắc mặt nhợt nhạt, quay đầu, cười khẽ nhìn Tần Dương.
Fuwa Ogawa đang cười nhưng Tần Dương cảm thấy nụ cười kia treo đầy dao súng.
Fuwa Ogawa chỉ tùy tay công kích Jong Myeong Seong để thoát khỏi dây dưa, nhưng có thể đoán trước trong cuộc đọ sức giữa mình và hắn, hắn sẽ dốc hết sức đối phó với mình, mình sắp phải đối mặt là công kích mạnh hơn không biết gấp bao nhiêu lần, hơn nữa đối phương tuyệt đối không đơn giản là ‘thử’ mình.
Tần Dương bình tĩnh cười cười, quay đầu nhìn về hướng Jong Myeong Seong.
Jong Myeong Seong hiểu ý nghĩa ánh nhìn của Tần Dương, vốn định nói vài câu khiêu khích, nhưng mới bị Fuwa Ogawa tung một chiêu như vậy, mất hết khí thế, chẳng còn sót lại chút gì.
- Mười giờ sáng ngày mai, bệnh viện Ken Rui, bệnh viện đồng ý cung cấp sân thi đấu cho chúng ta, nơi đó cũng có đủ người bệnh, có thắc mắc gì không?
Tần Dương không nói nhảm nhiều, trực tiếp gật đầu:
- Tốt!
Jong Myeong Seong thở phào một hơi, quay đầu hung hăng lườm Fuwa Ogawa, hừ lạnh nói:
- Chúng ta so tài y thuật chứ không phải âm mưu thủ đoạn.
Fuwa Ogawa cười khẽ:
- Lời nói của anh đã bại lộ sự vô tri, nhưng tôi không trách anh, anh không hiểu, Tần Dương hiểu là được.
Jong Myeong Seong cắn chặt khớp hàm, không ngờ rằng chính mình lại bị trào phúng một câu, muốn phản bác nhưng không biết nên nói cái gì. Jong Myeong Seong ngẫm lại kẻ địch chủ yếu của mình là Tần Dương, hắn đã đồng ý khiêu chiến, gã không nói nhảm nhiều, quay đầu bước đi.
Sau khi Jong Myeong Seong rời đi, Fuwa Ogawa mỉm cười nói:
- Ngày mai tôi cũng sẽ đến, chờ sau khi cậu đánh bại Jong Myeong Seong rồi chúng ta sẽ hiệp định cụ thể hơn.
Tần Dương nhướng mày, cười khẽ nói:
- Anh tin chắc tôi có thể thắng đến thế sao?
Fuwa Ogawa mỉm cười nói:
- Có lẽ cậu để lại bài học cho bọn họ ở Hàn Quốc chưa đủ khắc sâu, bọn họ không ý thức được sức mạnh của cậu. Nhưng ở Nhật Bản, tôi thấy rõ y thuật đã đánh bại Ishida Makoto, không phải ai đều có thể đánh bại Ishida Makoto, cậu là một cao thủ y thuật chân chính, đặc biệt là chiêu kim bạc của cậu càng thần kỳ, cho nên cậu sẽ không thua.
Tần Dương hơi mang theo mấy phần khiêu khích hỏi:
- Anh nói tôi thực ghê gớm nhưng vẫn khiêu chiến với tôi, vậy chẳng phải là anh càng lợi hại hơn tôi?
Fuwa Ogawa cười khẽ nói:
- Chắc hẳn cậu cũng biết tôi là một m Dương Sư, giỏi về dùng thủ đoạn chữa bệnh đặc biệt chữa một số chứng bệnh lạ, tôi không hứng thú so tài y thuật thường quy, hơn nữa đến trình độ nhất định cũng rất khó đặt ra giới hạn người nào giỏi hơn, dù sao không ai là thần tiên, có thể thoải mái chữa các loại bệnh bất trị khác nhau. Cho nên, tôi định so tài y thuật đặc biệt, tôi nghĩ cậu kế thừa y bát từ hai vị cao thủ Tam Nhãn Thần Quân và y võ song tuyệt chắc sẽ không từ chối, đúng không?