Chương 1876: Trẻ tuổi thật tốt
Fuwa Ogawa nói năng hòa nhã, nhưng trong lời nói lại có mấy phần hùng hổ dọa người.
Truyền nhân của Tam Nhãn Thần Quân và y võ song tuyệt!
Fuwa Ogawa điểm danh Tần Dương học tập đồng thuật và y thuật của sư phụ, nghe thoáng qua tựa hồ đang tâng bốc hắn, nhưng thật ra là nâng cao rồi té đau, làm như vậy thì hắn buộc phải đồng ý khiêu chiến của gã, mặc kệ là vì tôn nghiêm của sư môn hay mặt mũi của bản thân thì Tần Dương đều phải ứng đối trận khiêu chiến này.
Hiện trường có rất nhiều người đều nhìn thấy cảnh này, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mặt hắn, mong đợi trả lời của hắn.
Lúc trước Fuwa Ogawa nói là so tài y thuật, nhưng hiện tại công nhiên đòi so tài y thuật đặc biệt, gã không thèm che giấu mục đích của mình.
Tần Dương đã chuẩn bị tâm lý từ trước, sở dĩ không quá bất ngờ.
- Tốt, vậy thì thử xem đi!
Tần Dương thản nhiên trả lời khiến Fuwa Ogawa mắt sáng ngời, trong ánh mắt bình tĩnh thêm phần nóng rực:
- Tốt, tốt lắm. Tần tiên sinh quả nhiên sảng khoái, mặc kệ thua hay thắng trận so tài này thì tôi đều rất bội phục, dù sao tuổi của tôi đã chiếm lợi của Tần tiên sinh.
Fuwa Ogawa thản nhiên nói ra việc mình chiếm lợi khiến Tần Dương khó mà lấy cớ chỉ trích, đành cười nói:
- Nghiệp vụ có chuyên môn riêng nghiên cứu, ai có thành quả thì hơn mình thôi.
Fuwa Ogawa gật gù đồng ý:
- Trung Quốc có câu tục ngữ, có chí không ở lớn tuổi hay nhỏ tuổi, không có chí thì sống uổng trăm tuổi, tôi thực mong đợi biểu hiện của Tần tiên sinh vào ngày mai.
Đã hẹn thi đấu xong Tần Dương lười nói nhiều với Fuwa Ogawa, vì nói tới nói lui cuối cùng vẫn phải xắn tay áo đánh thật.
- Ngày mai gặp!
Tần Dương chắp tay, kết thúc cuộc nói chuyện này.
Fuwa Ogawa khom người hướng Tần Dương, vẻ mặt hòa nhã mà tự tin, nhẹ nhàng bước đi.
- Cùng là khiêu chiến, Jong Myeong Seong so với Fuwa Ogawa thì rõ ràng thấp hơn một cấp bậc.
- Đúng rồi, hiển nhiên Fuwa Ogawa càng thêm mạnh mẽ, tự tin. Cảm giác Jong Myeong Seong không chỉ thấp hơn một bậc, biểu hiện quá kém, trận so tài ngày mai e rằng sẽ rất đặc sắc.
- Tôi phải sửa lại vé máy bay, lúc trước không được xem thi đấu giao lưu của Tần Dương ở Mỹ, không thấy trận đấu giữa hắn và Ishida Makoto, lần này nhất định không thể bỏ qua!
- Đúng đúng, sửa ngày, sửa ngày!
- Các người cảm thấy ai trong bọn họ sẽ thắng?
- Khó mà nói, nhưng xem biểu hiện của ba người thì hiển nhiên Jong Myeong Seong có hy vọng nhỏ nhất, thắng thua chắc chắn phân ra từ Tần Dương và Fuwa Ogawa. Nhưng Fuwa Ogawa nói có lý, hắn chung quy chiếm lợi về tuổi, hắn lớn tuổi hơn Tần Dương nhiều.
- Tuy lớn tuổi có kinh nghiẹm phong phú hơn, nhưng Ishida Makoto bị Tần Dương đánh bại cũng một đống tuổi, rất nổi tiếng đấy thôi, vậy mà hắn vẫn thắng. Tôi cảm thấy mấy cái mà chúng ta gọi là kinh nghiệm chỉ có thể quy nạp khái quát người thường chúng ta, không thích hợp áp dụng với các thiên tài.
Tần Dương mặc kệ thảo luận xung quanh, xoay người trực tiếp đi ra ngoài.
Một góc cách sau lưng Tần Dương không xa, Trương Trạch và Trương Hoành Minh nhìn bóng lưng của Tần Dương, ánh mắt phức tạp.
Trương Hoành Minh hơi bực tức thu về ánh nhìn:
- Chúng ta không thể làm chút gì sao?
Trương Trạch quay đầu liếc Trương Hoành Minh một cái, lạnh lùng nói:
- Chúng ta có thể làm cái gì? Chẳng lẽ ta cũng phải khiêu chiến, thêm tên của ta trong danh sách khiêu chiến của hắn?
Trương Hoành Minh ấp úng tranh biện:
- Tôi không có ý đó, nhưng thấy hắn kiêu ngạo như vậy khiến tôi rất khó chịu.
Trương Hoành Minh không ngốc, lúc trước Trương Trạch cậy già lên mặt kết quả lại bị Tần Dương mỉa mai mất hết mặt mũi, chuyện này đã ồn ào trong nước, gã cũng biết chuyện. Rất nhiều người mắng bọn họ làm mất mặt ở nước ngoài, nói gì mà cho dù có ân oán thì giải quyết trong nước không được sao? Cứ chăm chăm mất mặt trước sự chú ý của toàn thế giới, đó không phải chỉ riêng bọn họ mất mặt mà còn có mặt mũi của người Trung Quốc!
Mặc kệ Trương Trạch là Thất Tinh Diệu Thủ gì đó, không cần biết Quỷ Y Trương gia có lai lịch cỡ nào, trước sóng triều phê bình mang tính chất toàn quốc thì nói gì cũng vô dụng, chỉ có thể co đầu rụt cổ không lên tiếng, bởi vì bọn họ đứng ra phân bua chắc chắn sẽ bị mắng thảm hơn nữa.
Hết cách, ai kêu Trương Trạch không chiếm đạo lý.
Lấy tư cách già để lên mặt, vừa gặp mặt đã lảm nhảm chỉ tay múa chân, còn công nhiên chất vấn Tần Dương không đủ tư cách tham gia trận hội giao lưu, không ăn mắng, bị chửi mới là kỳ.
Trương Hoành Minh khó chịu, Trương Trạch tự nhiên càng thêm khó chịu, dù sao gã mới là người bị mắng vào mặt, gã còn là chủ nhà của Quỷ Y Trương gia. Trương Trạch lạnh lùng nhìn chằm chằm bóng lưng của Tần Dương, nhỏ giọng hừ lạnh nói:
- Xem cuộc vui đã, không chừng Fuwa Ogawa kia xử hắn giúp chúng ta thì sao? Hơn nữa Fuwa Ogawa đó là m Dương Sư, hắn cũng nói là so tài đặc biệt, nếu Tần Dương thua chắc chắn sẽ bị thương nặng.
Trương Hoành Minh cũng là danh y lâu năm nên hiểu hàm nghĩa hai chữ đặc biệt này:
- Không biết Fuwa Ogawa đó giỏi cỡ nào nữa, đừng để đến lúc đó bị Tần Dương đánh tơi bời, vậy thì thanh danh của Tần Dương bay lên trời.
Trương Trạch hừ lạnh nói:
- Anh đừng nhìn Fuwa Ogawa cười tủm tỉm, nói chuyện hòa nhã, tên đó giấu âm độc tàn nhẫn ở bên trong. Hiện tại hắn nâng Tần Dương lên cao bao nhiêu thì sau đó Tần Dương bị đạp thảm bấy nhiêu, tuy chưa so tài nhưng ta dám cá Tần Dương không thắng được!
Trương Hoành Minh mắt sáng ngời:
- Không thắng được? Vậy thì là hắn thua chắc?
Trương Trạch lắc đầu, nói:
- Ta nói là không thắng được, còn thua hay không phải xem hắn có bản lĩnh bao lớn, nếu hắn dám tiếp chiêu, tự nhiên biết Fuwa Ogawa sẽ làm gì, ít nhiều gì có chỗ dựa tự tin, có lẽ sẽ không thua quá thảm, nhưng hắn chắc chắn không thắng được!
Trương Hoành Minh khẽ ừ một tiếng, có chút không cam lòng hỏi:
- Vậy là chúng ta chỉ nhìn thôi?
- Không nhìn chứ làm gì? Hiện tại mọi cặp mắt đang xem, nếu lúc này công nhiên chống lại Tần Dương thì sẽ trở thành kẻ thù chung của Trung Quốc.
Trương Trạch cũng không cam lòng, nhưng lúc này gã không có biện pháp nào khác, nương việc mắng Trương Hoành Minh trút bớt bực tức trong lòng ra.
- Nhìn đi, làm việc tùy theo hoàn cảnh! Thà rằng buông bỏ cơ hội này, cũng đừng tự rước lấy họa!
Trương Trạch cắn răng dằn xuống không cam lòng.
Gã có thể làm gì được?
Tần Dương kia không dễ ăn hiếp, giống như con nhím, đụng vào là xù gai, mặc kệ bạn là ai, đâm đổ máu cái đã. Hắn trẻ tuổi, không sợ cái gì, nhưng mình thì còn muốn giữ lại mặt già.
Trong lòng Trương Trạch bỗng nhiên sinh ra một suy nghĩ.
Trẻ tuổi thật tốt!
Có thể không lo sợ cái gì!
. . .
Còn chưa đi ra cửa lớn phòng hội nghị thì Palio bước nhanh đến bên cạnh Tần Dương, nhỏ giọng nói:
- Tần Dương, rõ ràng hắn muốn so năng lực tinh thần của cậu, có chiêu gì ứng đối không?
Tần Dương cười nói:
- Hết cách, không thể không đánh, không được cũng phải được.
Palio chớp chớp mắt nói:
- Lúc trước cậu từng nói muốn hiểu biết phương thức vận dụng năng lực tinh thần của vu y, hay là đêm nay cậu đến chỗ ở của tôi, tôi nói cho cậu nghe.