Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1880 - Chương 1891: Tao Không Muốn Con Gái Của Mình Ở Vậy

Chương 1891: Tao không muốn con gái của mình ở vậy
 

Tần Dương thầm lấy làm lạ, còn có thể như vậy?

Văn Ngạn Hậu nói lời này rõ ràng là khuyên nhủ chính mình và Văn Vũ Nghiên bên nhau, còn nói rõ chỗ tốt nếu làm như vậy, tư thế nhiệt tình gả bán con gái.

Tần Dương cười gượng nói:

- Chú Văn, chuyện tình cảm chỉ có thể tùy duyên, tôi và Hàn Thanh Thanh cũng là nhiều lần trải qua kiếp nạn sống chết, cuối cùng mới bên nhau. Tôi và cô ấy đến được với nhau không dễ dàng gì, tình cảm thuần chân dành cho nhau. Bỏ qua đề tài này đi, dù tôi và Vũ Nghiên không bên nhau nhưng với quan hệ giữa tôi và cô ấy, mặc kệ cô ấy gặp được vấn đề gì thì tôi chắc chắn sẽ vươn tay giúp đỡ. Dù sau này cô ấy kết hôn, nếu người chồng khi dễ cô ấy thì tôi cũng dám tới cửa đánh hắn nhừ tử!

- À phải rồi, lúc trước đám người cũ có công của Thiên Bác ỷ vào thân phận khi dễ Vũ Nghiên, tôi cũng đi giải quyết giúp cô ấy, đào ra mấy con sâu mọt, giết gà dọa khỉ, hiện tại tôi là cố vấn của tập đoàn Thiên Bác, công ty có vấn đề gì thì tôi sẽ phải giúp đỡ.

Mắt Văn Ngạn Hậu lộ tia kỳ dị, hỏi:

- Mày và Hàn Thanh Thanh trải qua sống chết?

Tần Dương ngẫm nghĩ, kể chuyện lúc trước đắc tội Vũ Văn Đào tiếp theo dẫn phát ám sát, bắt cóc và trải qua nguy hiểm trên biển.

Cho dù Văn Ngạn Hậu có thế lực lớn đến đâu cũng sẽ không biết những chuyện này, giờ nghe kể, sắc mặt thoáng chốc trở nên kỳ lạ.

- Bởi vì mày và Tiểu Nghiên thân với nhau, đắc tội Vũ Văn Đào, tiếp theo ám sát mày, ngược lại khiến hai người cùng nhau trải qua nguy hiểm, bồi dưỡng ra tình cảm sống chết có nhau?

Tần Dương vuốt sống mũi, hơi lúng túng, vì lúc Văn Vũ Nghiên biết chuyện này cũng có phản ứng giống như thế.

- Có thể nói như vậy.

Văn Ngạn Hậu bưng ly rượu lên uống một hớp lớn, mắng một câu:

- Chuyện quái quỷ gì! Được rồi, chuyện tình cảm không thể bắt buộc, nếu không thì bên nhau cũng chưa chắc lâu dài, các người tùy duyên, nhưng tao muốn hỏi một câu.

Ánh mắt của Văn Ngạn Hậu bỗng nhiên trở nên vi diệu, ngừng nói chuyện giữa chừng, nhìn chằm chằm vào Tần Dương, không khí có chút kỳ dị.

- Có chuyện gì, chú Văn cứ hỏi?

Văn Ngạn Hậu hầm hừ nói:

- Tao biết thằng nhóc như mày trừ một mình Hàn Thanh Thanh ngoài ý muốn ra còn có tình nhân, tuy mày trọng tình trọng nghĩa nhưng không phải người thành thật. Tao chỉ muốn hỏi là lẽ nào mày muốn bắt cá hai tay Hàn Thanh Thanh và Tiểu Nghiên?

Sắc mặt của Tần Dương đột nhiên trở nên có chút lúng túng, dù sao lời này là cha của Văn Vũ Nghiên hỏi, bài trừ thân phận đối địch vốn có thì câu hỏi này khiến người vô cùng xấu hổ.

- Đâu có, chú Văn cũng biết tính cách của Vũ Nghiên rồi, trước không nói đến tôi không nghĩ như vậy, dù tôi có nghĩ thì chú cảm thấy Vũ Nghiên sẽ đồng ý sao?

Văn Ngạn Hậu xoa cằm:

- Tính cách của Tiểu Nghiên độc lập mà cứng rắn, có chủ kiến của riêng mình, theo lẽ thường thì con bé tuyệt đối không tiếp thụ quan hệ như vậy. Nhưng cũng vì con bé có ánh mắt cao, người bình thường không thể lọt vào mắt xanh, mày ba phen bốn lượt cứu con bé, nếu nói trong lòng con bé không có cảm giác gì với mày thì tao làm cha rất khó tin tưởng.

- Từ xưa đến nay kịch bản anh hùng cứu mỹ nhân tuy cũ nhưng phải công nhận đây là thủ đoạn đánh động lòng phụ nữ tốt nhất, đặc biệt là khi cược cả tính mệnh của mình.

Tần Dương bất đắc dĩ nói:

- Chúng tôi là bạn, dù đổi lại người khác, dù là đàn chú thì tôi vẫn làm như vậy.

- Tao biết, tao không hoài nghi cách làm của mày, bản thân mày là tên ngốc tràn đầy chính nghĩa, luôn làm này làm nọ, chuốc nhiều rắc rối cho mình, chọc nhiều kẻ địch. À, hôm trước mày đi nhà của vu y tên Palio, đã xảy ra chuyện gì? Mày bị ai bắt cóc?

Tần Dương lộ vẻ mặt sợ hãi giật nảy mình, sửng sốt hỏi:

- Việc này mà chú cũng biết?

Văn Ngạn Hậu hừ lạnh nói:

- Từ lúc mày đến Philippines người của tao đã theo dõi mày, sao tao không biết được. Nhưng hôm đó mày mang theo nhiều người đi nhà của Palio, thực lực của mày không thấp, ai có thể lặng lẽ bắt cóc mày được?

Tần Dương do dự một chút nói:

- Một tổ chức tên Niết Bàn.

Văn Ngạn Hậu tạm dừng tư thế đưa rượu vào miệng, con ngươi nở to:

- Niết Bàn?

Tần Dương nhìn phản ứng của Văn Ngạn Hậu thì hơi kinh ngạc hỏi:

- Chú Văn biết tổ chức này?

Vẻ mặt của Văn Ngạn Hậu trở lại bình thường, uống một lớp rượu, đặt ly xuống:

- Ừm, từng nghe qua. Sao mày dính dáng đến bọn họ vậy? Nghe nói tổ chức đó vô cùng mạnh mẽ mà tà ác, lịch sử lâu đời, khiến rất nhiều quốc gia đều đau đầu.

Tần Dương không ngờ Văn Ngạn Hậu cũng biết Niết Bàn, nhưng ngẫm lại, cả hai cùng là tổ chức ngầm phụ thân, có lẽ từ con đường nào đó nghe qua, thậm chí tiếp xúc với nhau cũng hoàn toàn bình thường.

Nếu đã trừ bỏ quan hệ đối địch với Văn Ngạn Hậu thì Tần Dương không ngại nói nhiều mấy câu, dù sao việc này là sự kiện bắt cóc tự mình hắn trải qua, không dính líu đến bí mật gì không thể tiết lộ.

- Thật ra chuyện này là tai bay vạ gió cho tôi, lúc trước chúng tôi đi Mỹ đánh trận đấu giao hữu, gặp đánh lén kiểu tự sát trong tiệm cơm thật ra là người của phe một trưởng lão của Niết Bàn, vì cảm thấy nhóm người chúng tôi rất có tiềm lực, sở dĩ muốn thuận tay xoá bỏ, miễn cho về sau trở thành đối thủ của họ.

- Sau khi chúng tôi tránh thoát một kiếp thì trưởng lão này lại phái thuộc hạ đến giết tôi, bị chúng tôi giết ngược lại, còn bị lộ ra thân phận ở ngoài sáng của ông ta, ông ta trốn khỏi New York, núp vào bóng tối, xem như kết thù hận. Sau đó trưởng lão này ba phen bốn lượt xuống tay với tôi, lần này là ông ta tự mình ra tay, thực lực của tôi tuy không tệ nhưng làm sao đánh lại một vị trưởng lão? Cũng may tôi đã chuẩn bị từ trước, bạn của tôi mới kịp cứu tôi về.

Trong mắt của Văn Ngạn Hậu lộ tia khiếp sợ:

- Hắn là cường giả Chí Tôn?

Việc đến hiện giờ, Tần Dương cũng không che giấu, thản nhiên gật đầu:

- Đúng vậy, nói thật, nếu không phải có Lucian đi cùng thì tôi không dám điện cuộc hẹn, dù sao tôi không xác định chú muốn nói gì với tôi hay muốn đối phó tôi.

Mắt Văn Ngạn Hậu lấp lóe tia sáng, một lúc sau nói:

- Tức là mày chọc vào một vị trưởng lão của Niết Bàn, còn giết người của trưởng lão kia, hiện tại các người là trạng thái không chết không ngừng?

Tần Dương thản nhiên gật đầu:

- Đúng rồi.

Văn Ngạn Hậu nặng nề ngả lưng ra lưng ghế:

- Được rồi, coi như tao không nói gì về đề nghị lúc nãy, may mà mày không đồng ý, tao không muốn con gái của mình tuổi còn trẻ đã ở góa.

Vẻ mặt Tần Dương quái dị nói:

- Chú Văn, có thể đừng thực dụng như vậy không?

Văn Ngạn Hậu trợn trắng mắt nói:

- Tao thực dụng vậy đấy, nếu không thực dụng thì không biết đã chết bao nhiêu lần. Đó là Niết Bàn, mày còn đắc tội với trưởng lão, tuy sư môn của mày, xung quanh mày đều có cường giả Chí Tôn, nhưng chung quy mày ở ngoài sáng, bọn họ trong tối.

Tần Dương ngắt lời Văn Ngạn Hậu, cười híp mắt hỏi:

- Dường như chú Văn hiểu biết nhiều về Niết Bàn, có thể lộ chút tin tức cho tôi không?
Bình Luận (0)
Comment