Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1881 - Chương 1892: Mày Thật Biết Được Đà Lấn Tới

Chương 1892: Mày thật biết được đà lấn tới
 

Tần Dương hơi ngạc nhiên vì Văn Ngạn Hậu hiểu biết sâu về Niết Bàn, sở dĩ hắn muốn thử xem có thể đào móc chút gì từ miệng của Văn Ngạn Hậu không.

Ánh mắt Văn Ngạn Hậu là lạ nhìn Tần Dương:

- Mày muốn biết tin tức gì? À mà mày đắc tội trưởng lão đó là người nào?

- Augustus.

Tần Dương sảng khoái trả lời câu hỏi của Văn Ngạn Hậu, hỏi ngược lại:

- Chú Văn có nghe qua chưa?

Văn Ngạn Hậu lắc đầu, nói:

- Tao không phải người của Niết Bàn, làm sao biết trưởng lão của bọn họ là ai? Có người đại khái nói cho tao biết cấu trúc hình thành của Niết Bàn mà thôi.

Mắt Tần Dương sáng rực hỏi:

- Cấu trúc như thế nào?

Văn Ngạn Hậu cười cười:

- Tao chỉ biết sơ qua, dưới thủ lĩnh có hội trưởng lão và ban quản lý. Chức trách của hội trưởng lão đa phần là giám sát hành vi của thủ lĩnh, thành viên của ban quản lý mới thật sự là nòng cốt làm việc. Ban quản lý và hội trưởng lão ngang hàng với nhau, không can thiệp lẫn nhau. Tao chỉ biết như vậy, chuyện khác thì tao không rõ.

Ban quản lý?

Tần Dương hỏi dồn:

- Hội trưởng lão có mười ba trưởng lão, chắc hẳn ban quản lý cũng có rất nhiều quản lý, những quản lý này là người phụ trách thực tế ở các khu vực lớn toàn cầu đúng không? Chú Văn hiện tại làm mưa làm gió ở Đông Nam Á, vậy chú có tiếp xúc với người phụ trách Niết Bàn ở khu vực Đông Nam Á chưa?

Văn Ngạn Hậu lắc đầu, nói:

- Không, tao nghe một người ngẫu nhiên nhắc đến thôi, tao cũng không biết gì về Niết Bàn.

Tần Dương không nghi ngờ lời của Văn Ngạn Hậu, hắn cười nói:

- Nếu chú Văn có cơ hội biết tin tức của Niết Bàn thì nhớ nói cho tôi biết, không chỉ riêng mình tôi, cấp trên cũng rất bực với Niết Bàn, chú ý chặt chẽ các tin tức của Niết Bàn. Nếu tin tức của chú có ích thì không chừng sẽ được chỗ tốt gì.

Văn Ngạn Hậu chớp chớp mắt:

- Vậy mày là người cấp dưới?

Tần Dương tự nhiên sẽ không thừa nhận, mỉm cười nói:

- Bạn của sư phụ tôi, cũng vì tôi bị người của Augustus đánh lén nhiều lần, còn đánh lén thành viên đoàn giao lưu, việc này tự nhiên được trọng thị.

Văn Ngạn Hậu cũng không hoài nghi Tần Dương, dù sao hắn ta rất rõ ràng mạng lưới quan hệ của Mạc Vũ.

- Mày rất muốn biết tin tức của Augustus chứ gì? Thằng nhóc này xưa nay đã có tính cách không chịu thiệt hay cúi đầu, nếu hắn ba phen bốn lượt muốn hại mày, mày cũng muốn đối phó lại hắn đúng không?

Tần Dương thản nhiên thừa nhận:

- Đúng rồi, tên này một lòng muốn phế bỏ tôi hoặc là giết chết tôi, lần này đã chết một thuộc hạ Thông Thần, sợ rằng thẹn quá hóa giận, nếu không phải sự tình kinh động phía chính phủ, không chừng quay đầu lại ông ta tiếp tục xuống tay với tôi. Dù sao đối với cường giả Chí Tôn như ông ta thì không khó chạy thoát, ông ta giống như thanh kiếm bén lơ lửng trên đầu của tôi, muốn hoàn toàn yên tâm thì chỉ có nước giết ông ta mới được.

- Đó là cường giả Chí Tôn, mày nói muốn giết là giết được sao? Dù mày bày binh bố trận, người ta đánh không lại chẳng lẽ không biết chạy à? Chờ lúc khác lại đến hại chết mày.

Văn Ngạn Hậu liếc xéo Tần Dương, tỏ ra khinh thường cách nói của Tần Dương:

- Còn mày nữa, thừa dịp này chọn một chỗ chôn có phong thủy tốt đi, dù sao cường giả Chí Tôn tự mình hành động đối phó với mày, xác suất thắng của mày quá thấp.

Vẻ mặt Tần Dương bất đắc dĩ nói:

- Con kiến còn ham sống, tôi cố gắng muốn giãy giụa một chút, nghĩ tình tôi và Vũ Nghiên quen biết nhau, nếu chú Văn có tin tức gì nhớ giúp tôi một phen.

Văn Ngạn Hậu tức giận cười gằn:

- Thằng nhóc này thật biết được đà lấn tới, tao vừa nói không đối phó với mày, mày ngược lại được đằng chân lân đằng đầu, còn muốn tao giúp mày, mơ đẹp đấy. Tao ước gì mày chết cho rồi, dù sao không phải tao ra tay, còn có thể đối mặt với Tiểu Nghiên. Mà cho dù con bé hận tao thì sao? Tao vốn cũng không muốn về nước, con bé sống cuộc sống của mình, chỉ cần an toàn là được, cần gì để ý con bé có hận tao hay không?

Tần Dương cười nói:

- Tôi biết chú không quan tâm sự sống chết của tôi, nhưng làm bạn tốt của Vũ Nghiên, tôi sống chung quy là việc tốt, có chuyện gì cũng có thêm một người bạn đưa ra ý kiến đúng không?

Văn Ngạn Hậu hừ lạnh nói:

- Mày tự cầu nhiều phúc đi, tao không giúp được mày, tao cũng không muốn chọc vào Niết Bàn, tao không trêu vào nổi.

Tần Dương không khuyên bảo nhiều, mỉm cười nói:

- Được rồi, tóm lại tôi nói rồi, nếu ngày nào đó có cơ hội hợp tác thì sao? Chuyện tương lai có ai nói rõ ràng được?

Văn Ngạn Hậu bưng ly rượu lên:

- Uống rượu, bớt nói nhảm.

Tần Dương không nhắc đến chuyện Niết Bàn nữa, mà là tán gẫu đủ thứ, kể cho Văn Ngạn Hậu nghe một số chuyện sau khi hắn ta rời đi.

Đồ ăn thực tinh xảo, không khí không tệ, bữa cơm này xem như khách và chủ đều vui.

Tần Dương uống hết hớp rượu cuối cùng trong ly, cầm lấy khăn ăn lau miệng:

- Tôi ăn xong rồi, nếu chú Văn không có chuyện gì khác thì tôi về đây.

Văn Ngạn Hậu ngồi trên ghế không nhúc nhích, phẩy tay:

- Được, tao không đưa về.

Tần Dương gật đầu, đứng dậy đi ra ngoài, hắn đi đến cửa thang lầu thì quay đầu nói:

- Vũ Nghiên nhờ tôi chuyển lời, nếu có thể thì chú hãy gọi điện thoại cho cô ấy, tôi nghĩ cô ấy nhất định có rất nhiều lời muốn nói với chú.

Văn Ngạn Hậu nét mặt có chút phức tạp, trầm mặc vài giây, gặp Tần Dương còn nhìn chằm chằm chính mình, có chút bức bối vẫy tay:

- Có gì hay mà nói, mày chuyển lời với con bé, bảo con bé cứ sống theo ý mình, đừng băn khoăn về tao, coi như tao không tồn tại.

Tần Dương gật đầu, không nói nhiều, thật ra hắn hiểu tâm trạng của Văn Ngạn Hậu.

Không liên hệ là bảo hộ tốt nhất.

Tần Dương đang định đi thì Văn Ngạn Hậu lại mở miệng nói:

- Nếu mày đã mang cường giả Chí Tôn đi theo, chẳng lẽ thật sự không định thử bắt tao sao?

Tần Dương cười nói:

- Nếu chú Văn không còn nhằm vào thầy trò chúng tôi thì chúng ta không phải kẻ địch, tôi cần gì rảnh rỗi sinh nông nỗi. Bắt chú là chuyện của ngành tương quan, không liên quan gì đến tôi. Hơn nữa với suy nghĩ kín đáo của chú, lẽ nào chú không có phòng bị?

Tần Dương liếc qua chiếc ghế mà Văn Ngạn Hậu ngồi trên đó cả buổi:

- Có lẽ trên chiếc thuyền này cũng có thuốc nổ uy lực kinh người, nút kích hoạt nằm ở trên ghế hoặc trên người của chú?

Trong mắt Văn Ngạn Hậu lộ tia kinh ngạc, giây sau cười lớn nói:

- Đi từ từ, không tiễn!

Tần Dương không nói nhiều, xoay người rời đi. Chiếc thuyền lúc trước đưa Tần Dương tới đã cập sát du thuyền, hắn và Lucian lên thuyền máy, thuyền lái đi, ánh đèn trên du thuyền rất nhanh mờ dần rồi bị bóng đêm nuốt hết.

Bến cảng, Tần Dương đặt chân xuống đất, xe đưa rước hắn liền lái tới gần, đưa hai người về khách sạn.

Bước chân xuống đất, Tần Dương rốt cuộc thở phào một hơi, từ lúc lên xe, thậm chí toàn bộ toàn trình, thoạt trông hắn thoải mái nhưng thật ra cả người căng cứng từng sợi dây thần kinh, tùy thời chuẩn bị ứng biến bất cứ biến cố, hiện giờ xem ra Văn Ngạn Hậu thật sự định dừng tay.

Đây là chuyện tốt.

Căn cứ vào quan hệ với Văn Vũ Nghiên, Tần Dương không ghi hận bị Văn Ngạn Hậu hại mấy lần, dù sao chính mình không mất mát gì, ngược lại buộc Văn Ngạn Hậu ra nước ngoài. Giờ thì Văn Ngạn Hậu dừng tay, chính mình bớt một kẻ địch trong bóng tối.
Bình Luận (0)
Comment