Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1882 - Chương 1893: Đừng Giả Vờ, Anh Biết Tôi Đang Nói Cái Gì!

Chương 1893: Đừng giả vờ, anh biết tôi đang nói cái gì!
 

Tần Dương báo bình an cho sư phụ Mạc Vũ xong nằm ở trên giường, bắt đầu nhắn tin cho Văn Vũ Nghiên.

- Tôi đã trở về, ăn một bữa tiệc lớn, thật thích!

Tần Dương mới gửi tin tức qua vài giây đồng hồ thì điện thoại reo chuông.

- Anh không sao chứ?

Trong giọng nói của Văn Vũ Nghiên tràn ngập thân thiết, điện thoại trả lời nhanh như vậy, hiển nhiên cô vẫn luôn chờ tin của Tần Dương:

- Lúc nãy tôi gọi điện thoại cho anh nhưng luôn tắt máy, tôi lo lắng gần chết, cho rằng xảy ra chuyện gì . . .

Tần Dương cười nói:

- Không có việc gì, cha của cô tâm tư kín đáo, hơn nữa ông ấy là người bị truy nã, không thể để mặc cho tôi mang theo dụng cụ điện tử có thể gắn định vị, đúng không nào? Lỡ tôi muốn hố ông ấy thì hết đường chạy.

Văn Vũ Nghiên thở hắt ra:

- Không có việc gì thì tốt, ông ấy không làm khó dễ anh chứ?

- Không có, còn mời tôi ăn một bữa tiệc lớn, còn nói muốn tôi làm con rể của ông ấy.

Văn Vũ Nghiên vốn có cảm xúc khẩn trương nhưng bị câu nói này của Tần Dương xua tan, cười mắng:

- Anh cứ nói linh tinh, lúc trước ông ấy ghét cay ghét đắng anh, còn vì vậy mà đối phó anh, cố ý nói bừa ghẹo tôi phải không?

Tần Dương cười cười, không giải thích nhiều, hắn nói câu này vốn là vì cảm giác được cảm xúc của Văn Vũ Nghiên khẩn trương, nói ra cho cô bớt căng thẳng thôi, xem như trò đùa giữa bạn bè với nhau.

- Thật sự không có việc gì, ăn một bữa cơm, hơn nữa chúng tôi đã giải hòa, về sau ông ấy sẽ không nhằm vào thầy trò chúng tôi nữa, đương nhiên, tôi cũng sẽ không nhằm vào ông ấy. Cha của cô bây giờ sống thoải mái lắm, như vua địa phương ở đây.

Văn Vũ Nghiên vui vẻ reo lên:

- Hai người hòa giải rồi? Có thật không vậy?

- Đương nhiên là thật sự, tôi không cần thiết lừa cô làm gì.

Tần Dương cười kể lại toàn bộ cuộc gặp mặt, giọng hơi nghiêm túc nói:

- Tôi đã gửi lời nhắn của cô, nhưng cha của cô phỏng chừng không muốn quấy rầy sinh hoạt của cô, không muốn mang lại phiền phức cho cô, sở dĩ ông ấy nói sẽ không gọi điện thoại cho cô. Tôi cảm giác được cha của cô vẫn rất để ý tới cô.

Tâm tình của Văn Vũ Nghiên thoáng chốc thấp xuống hai phần, trầm mặc vài giây, giọng nói lại trở nên sáng sủa:

- Được rồi, cảm ơn anh, mặc kệ như thế nào, các người có thể giải hòa khiến tôi rất vui vẻ, ít nhất anh sẽ không gặp nguy hiểm bởi vì ông ấy.

Tần Dương cười nói:

- Đúng vậy, cô cũng không cần khó xử vì bị kẹt ở giữa chúng tôi. Cha của cô biết chuyện tôi cứu cô, còn dặn tôi về sau chăm sóc cho cô nhiều hơn.

Văn Vũ Nghiên khẽ ừ, nhẹ giọng nói:

- Anh vẫn luôn chăm sóc tôi.

Tần Dương cười cười:

- Tôi không ghê gớm như vậy, cô từng chăm sóc tôi, còn suýt gặp nguy hiểm vì tôi, giữa chúng ta đừng nói những thứ này.

Văn Vũ Nghiên không nhắc đến việc này nữa, dời đề tài:

- Vậy anh có hỏi chuyện của mẹ tôi chưa? Ông ấy định làm thế nào?

Tần Dương cười gượng nói:

- Tôi có nhắc thoáng qua nhưng ông ấy đổi đề tài. Thật ra việc này là chuyện giữa hai vợ chồng bọn họ, đừng nói là tôi, dù là cô cũng không cách nào quản. Tính cách của dì Thu là ngoài mềm trong cứng, dì hiển nhiên không tiếp thụ được cha của cô là loại người như vậy. Cha của cô cũng sẽ không cúi đầu, hiện giờ càng là trực tiếp đi hướng thế giới ngầm, mẹ của cô thì không thể nào ra nước ngoài ở cùng ông ấy.

Trong giọng nói của Văn Vũ Nghiên đượm buồn:

- Đúng rồi, tính cách của mẹ tôi không thể nào khuất phục, cha tôi thì đang bị truy nã, cả đời không thể sống dưới ánh sáng mặt trời, sợ rằng đời này hai người không thể bên nhau.

Tần Dương an ủi:

- Chuyện này tạm thời đành như vậy, cô cũng đừng mỗi ngày đâm đầu vào công tác như nữ cường làm bằng thép, chuyện công ty thì có thể thành lập đoàn cố vấn xử lý giúp cô, tôi có thể hàng năm lọc sạch đoàn cố vấn cho cô, sẽ không xảy ra chuyện gì. Cô có thể rút ra càng nhiều thời gian sống một cuộc sống của riêng mình, làm bạn bên dì Thu, tuy dì chưa từng nói ra nhưng tôi nghĩ trong lòng dì vô cùng đau lòng và thất vọng.

Văn Vũ Nghiên hiểu Tần Dương nói lọc sạch là có ý gì, hắn kêu cô bớt làm việc nghĩa là ủy quyền, mà ủy quyền thì cần có người cầm quyền, cầm quyền là sẽ có chuyện lấy việc công làm việc riêng, hoặc nhét phồng túi tiền riêng. Nhưng có Tần Dương ở, không ai có thể chôn giấu bí mật trong lòng mình khi ở trước mặt hắn, sở dĩ cô có thể yên tâm uỷ quyền, không cần lo lắng bởi vì vậy mà bị người qua mắt lừa gạt.

Văn Vũ Nghiên trầm ngâm giây lát, nghiêm túc suy nghĩ về đề nghị mà Tần Dương nêu ra, cô cảm thấy hắn nói cũng có đạo lý.

Dưới quyền của Tần Dương có nhiều công ty, cũng giao cho người đáng tin quản lý thay, bản thân hắn hoàn toàn mù tịt việc này, công ty thì phát triển mạnh tới trước.

Chính mình đúng là cần một ít thời gian thuộc về chính mình, cần bỏ ra nhiều thời gian làm bạn bên mẹ, gần đây ánh mắt của mẹ nhìn mình luôn tràn ngập lo lắng, chắc hẳn cũng vì sợ chính mình gặp biến cố, tiếp theo dồn hết tâm tư vào công tác, bỏ qua việc khác.

- Ừm, tôi sẽ thành lập một đoàn đội trợ lý, cố gắng hết sức giảm bớt của công tác của mình. Cảm ơn đề nghị của anh.

Tần Dương cười nói:

- Không cần khách khí, dù sao cô cũng biết tôi là chưởng quầy phủi tay giỏi làm biếng nhất.

Văn Vũ Nghiên bị lời của Tần Dương chọc cười:

- Đúng rồi, biết anh ghê gớm, là chưởng quầy phủi tay lợi hại nhất, anh toàn hố người bên cạnh, như dì của anh, Trang Mộng Điệp, còn có sư nương của anh nữa.

Trong giọng nói của Tần Dương chất chứa lúng túng:

- A, ha ha, cái này là theo như nhu cầu, dì của tôi giúp tôi kinh doanh tập đoàn Thi Nhã nhanh hơn là lúc trước dì làm kế hoạch thu mua, làm lại rồi bán ra, thế phát triển của tập đoàn Thi Nhã như quả cầu tuyết lăn. Sư nương của tôi thì còn có Long gia bỏ vốn cổ phần. Còn về Trang Mộng Điệp, ưm, cô ấy đúng là một lòng muốn giúp tôi, nhưng hiện tại cô ấy cũng đang bày ra năng lực của chính mình, đầu tư hạng mục ở các nơi, cũng đang phát triển đi lên.

Văn Vũ Nghiên hầm hừ nói:

- Trang Mộng Điệp cứ giúp anh như vậy suốt đời sao?

Tần Dương thoáng chốc có chút chột dạ, Hàn Thanh Thanh không tiếp xúc nhiều với Trang Mộng Điệp, nhưng Văn Vũ Nghiên và Trang Mộng Điệp công tác với nhau thật lâu, hiểu biết sâu về nhau, Văn Vũ Nghiên hỏi câu này với khẩu khí đó, hiển nhiên không đơn giản chỉ có ý nghĩa mặt ngoài.

Tần Dương do dự hai giây nói:

- Có lẽ, cô ấy cảm thấy như bây giờ khá tốt.

Bên Văn Vũ Nghiên bỗng im lặng hai giây, sau đó khẽ thở dài:

- Biết điều mình muốn cũng là việc tốt, có thể không cần băn khoăn quá nhiều, suy nghĩ nhiều, sống cuộc sống của riêng mình, ai thèm quan tâm người khác nghĩ như thế nào?

Tần Dương nghe Văn Vũ Nghiên cảm thán như vậy càng biết cô có ẩn ý ngầm, hắng giọng hỏi:

- Cô đang cảm thán cái gì đấy?

Văn Vũ Nghiên nhẹ giọng nói:

- Anh đừng giả vờ, anh biết tôi đang nói về cái gì, chẳng lẽ anh cho rằng người khác hoàn toàn không phát hiện được gì sao?

Tần Dương bỗng thấy xấu hổ, lúng túng nói:

- Được rồi, cứ coi như tôi không hỏi. Việc này thì cô . . .

Văn Vũ Nghiên cười hỏi:

- Giữ bí mật giúp anh? Anh cảm thấy tôi đây còn cảm giác được thì chẳng lẽ Thanh Thanh không biết gì sao?

Tần Dương giật thót tim.
Bình Luận (0)
Comment