Chương 1895: Học sinh chuyển lớp?
Tần Dương ở Davao đi theo Palio học tập một tuần, cơ bản hấp thu dung hợp tất cả thứ được dạy, sau đó không ở lại lâu hơn, trực tiếp bay trở về Trung Quốc.
Đã qua khoảng mười ngày từ khi Tần Dương và Jong Myeong Seong, Fuwa Ogawa thi đấu với nhau, ồn ào náo động trên mạng đã lắng xuống, nhưng rất nhiều người vẫn còn truy vấn về vấn đề khác.
Cuộc thi đấu của Tần Dương và Fuwa Ogawa, người thắng cuối cùng là ai?
Đây chẳng những là đề tài mà đám người ông tám bà tám đoán già đoán non, nhiều bạn bè của Tần Dương cũng đoán qua đoán lại, khi biết tin hắn trở về, đám bạn lại hỏi dồn dập.
- Lão đại, rốt cuộc có thắng không vậy? Fuwa Ogawa thi đấu xong quay về Nhật Bản, không nhận bất cứ phỏng vấn, chỉ cười cười.
- Đúng rồi, xem phản ứng đó thì không lẽ hắn thắng?
- Ài, Tần Dương, cậu giữ kín với người khác nhưng chẳng lẽ với quan hệ giữa chúng ta mà cậu cũng giấu? Ló mặt một cái đi, nhân dân toàn internet đang chờ cậu đây.
Tần Dương thống nhất trả lời:
- Chúng tôi không so về y thuật thường quy, về mặt này thì tôi không bằng anh ta, nhưng xem như không thua.
Tần Dương không cố nâng cao bản thân, câu xem như không thua đã chứng minh hết thảy, nói đơn giản là miễn cưỡng không bị thua, cũng có nghĩa là không thắng được, không thua đã là giỏi rồi.
Tần Dương trả lời trong hội bạn, còn trên weibo thì miễn đi, việc này cũng không tốt giải thích.
Tần Dương đã lâu rồi không tụ hội với các bạn, hẹn nhóm người Hà Thiên Phong cùng nhau đi ăn lẩu.
Bốn anh em đã lâu không gặp, giờ đều lên năm thứ bốn, cơ bản không có chương trình học, ba người khác đều bận rộn công việc của riêng mình. Hà Thiên Phong đi làm ở công ty vận chuyển Hoa Thông. Tôn Hiểu Đông hiện giờ đã giao việc kinh doanh cũ cho một đồng học lúc trước thuê, Lâm Hiểu Nguyệt quản tài vụ, còn hắn thì chạy đi làm trong ngành bán hàng của tập đoàn Thi Nhã, chuyên nhằm vào khối khai thác thị trường, vì muốn rèn luyện năng lực của mình trong công ty lớn, để sau này gây dựng sự nghiệp càng thuận lợi, Tần Dương ủng hộ điều này cả hai tay.
Đây không phải chỉ là chăm sóc Tôn Hiểu Đông mà còn vì hắn ta có năng lực đủ mạnh. Đầu óc của Tôn Hiểu Đông không nhanh nhạy bằng Hà Thiên Phong, nhưng làm việc rất vững chắc, thâm nhập, năng lực chấp hành cực mạnh. Nếu cho Tôn Hiểu Đông rèn luyện hai, ba năm trong tập đoàn Thi Nhã thì ánh mắt, suy nghĩ của hắn ta sẽ tăng lên trên diện rộng, sau đó tự chủ gây dựng sự nghiệp thì cách cục hiển nhiên khác hẳn.
Lâm Trúc trải qua mấy năm trưởng thành, hiện giờ đã là tinh anh internet của Long Sào, chờ tốt nghiệp năm thứ bốn rồi hắn ta sẽ bị điều đến tổng bộ Long Sào ở Kinh Thành, nhận nhiệm vụ quan trọng hơn, tiền đồ một mảnh tươi sáng.
Bốn anh em đã mấy tháng không gặp, hiện giờ lần thứ hai chạm mặt, đều là có chút cảm thán. Bốn người nhậu thì có ba người đã say, ngay cả Lâm Trúc thường ngày tửu lượng dở cũng say mèm.
Cảm thán thì cảm thán, tình cảm của bốn anh em sẽ không vì địa vị đã khác xưa mà biến chất, vẫn tràn trề như trước kia.
Chuyện tình cảm của Tôn Hiểu Đông và Lâm Hiểu Nguyệt, Lâm Trúc và Mo Jiana đều đã hơi ổn định. Cha của Mo Jiana giờ đây không dám can thiệp vào chuyện của cô nữa, thậm chí khích lệ cô, dù sao chuyện của gia tộc Coleman chung quy giấy không thể gói được lửa, cường giả Chí Tôn đã bị Tần Dương mang đi, còn tặng kèm hai cường giả Thông Thần cảnh, gia tộc Coleman còn không trêu vào được, cha của Mo Jiana còn không mau ôm chân to?
Ngày hôm sau, Tần Dương đến nhà sư phụ một chuyến, kể lại tỉ mỉ việc đã trải qua lần này. Mạc Vũ không có ý kiến gì về việc Tần Dương và Văn Ngạn Hậu đạt thành thỏa thuận, lòng dạ của hắn ta rộng lớn, chưa bao giờ xem Văn Ngạn Hậu là kẻ thù sống chết của mình, theo như tính cách của hắn ta, không nói cái khác, vì mặt mũi của Thu Tứ thì hắn ta cũng sẽ không khó xử hoặc truy cứu Văn Ngạn Hậu.
- Sư phụ, con chọc vào Niết Bàn hơi quá mức, Augustus vẫn luôn theo dõi con, con định tìm một chỗ tiềm tu một đoạn thời gian, miễn cho ông ta lại tới kiếm chuyện. Hơn nữa thời gian gần đây con đối diện kẻ địch càng lúc càng ghê gớm hơn, con phải cố gắng tăng lên thực lực của mình thêm một chút.
Mạc Vũ cười hỏi:
- Con định đi chỗ nào?
Tần Dương bĩu môi nói:
- Chỗ của sư công, sư công là cường giả Chí Tôn, hành tung mơ hồ, hay là con đi theo sư công tu hành một thời gian?
Mạc Vũ cười nói:
- Bỏ đi, sư công của con đang vợ chồng mặn nồng, không rảnh quan tâm con, con đi chỗ đó chẳng khác nào làm bóng đèn.
Tần Dương xoe tròn mắt, giây sau tỉnh táo lại, bất đắc dĩ nói:
- Nếu vậy thì con tiềm tu ở chỗ sư phụ vậy?
Mạc Vũ lắc đầu ngắt lời:
- Đừng, tuy ta đã là Thông Thần cảnh, cũng có cách chỉ điểm cho con, nhưng tốc độ thì không mau được, muốn tăng tốc thì con nên đi trại huấn luyện Chí Tôn.
- Trại huấn luyện Chí Tôn?
Tần Dương mắt sáng ngời, nhưng giây sau biến thành bất đắc dĩ:
- Trại huấn luyện Chí Tôn này chẳng phải mỗi năm chỉ mở lớp hai lần? Tháng chín đã mở trại rồi còn gì?
Mạc Vũ cười cười:
- Đúng là đã qua hai tháng, học kỳ này chỉ còn một tháng nữa, nhưng không sao, con cứ giao đủ tiền là được. Đại Thành cảnh là hai chục triệu dollar, con không thiếu chút tiền ấy. Nếu bốn tháng không đủ thì đợi sáu tháng cuối năm con lại đến học thêm một học kỳ, học phí tăng gấp đôi, mới có bốn mươi chục dollar.
Mới có bốn mươi chục dollar?
Được rồi, số tiền này đối với tài sản hiện giờ của Tần Dương thì đúng là ‘mới có’, nhớ lúc trước khi Mạc Vũ nhắc đến trại huấn luyện Chí Tôn, Tần Dương còn cảm thán trại huấn luyện này là máy kiếm tiền, cảm thán học phí của một học kỳ đắt cắt cổ. Mới cách một, hai năm mà Tần Dương đã ‘giàu sụ’, hoàn toàn ‘không thiếu tiền’.
- Học sinh chuyển lớp? Như vậy cũng được sao?
Tần Dương hớn hở mở to mắt hỏi:
- Nếu được thì chắc chắn con sẽ đi. Sư phụ nói trong trại huấn luyện Chí Tôn tu hành siêu nhanh mà, vậy thì vào đó!
Mạc Vũ cười híp mắt nhìn Tần Dương:
- Thật sự muốn đi nơi đó? Tiến độ tu hành chỗ đó nhanh thật, nhưng mức độ gian khổ thì cũng cỡ đó, trên đời không có bữa ăn miễn phí, con xác định là mình muốn đi trại huấn luyện Chí Tôn? Đừng để huấn luyện vài ngày rồi khóc chạy thì mất mặt.
Khóc chạy?
Tần Dương dở khóc dở cười:
- Sư phụ, có cần khoa trương vậy không? Lúc trước con bị sư phụ huấn luyện đặc biệt cũng mỗi ngày bị đánh đến nỗi mặt mũi bầm dập thảm không nói nổi.
Mạc Vũ bĩu môi:
- Huấn luyện đặc biệt mới có bấy nhiêu đó làm sao so với của người ta? Con làm theo huấn luyện đặc biệt của ta thì cũng mất mấy tháng mới Tiểu Thành cảnh tăng hai, ba khiếu huyệt, con cảm thấy Đại Thành cảnh thì có thể tăng lên bao nhiêu?
Tần Dương nhìn ánh mắt giống như xem kịch vui của Mạc Vũ, thoáng chốc có chút kinh dị:
- Đừng nói là hành hạ như địa ngục?
- Đúng rồi, là hành hạ như địa ngục, huấn luyện đặc biệt trong trại huấn luyện Chí Tôn cần ký hợp đồng, sống chết tự chịu trách nhiệm, trại huấn luyện không phụ trách. Nhưng con là người Luyện Khí, thể chất khoa trương như vậy, nếu con không tập lung tung thì hẳn là sẽ không ra vấn đề gì, dù sao trong trại huấn luyện Chí Tôn tuy rằng cũng có người chết nhưng chung quy là số ít ỏi, chứ không thì còn ai dám đi?