Chương 1900: Tên hiệu ‘Đồ Tể’
Trong lúc Tần Dương và huấn luyện viên đấu nhau bằng ngôn ngữ, trong trận hình vuông mấy trăm người có vài ánh mắt khác lạ nhìn chằm chằm Tần Dương, có ngạc nhiên, có vui sướng bất ngờ, nhưng chắc chắn một điều rằng bọn họ đều nhận ra Tần Dương.
Tần Dương không phải người vô danh, ngược lại hắn cực kỳ nổi tiếng.
Trận đấu giao hữu tổ chức ở Mỹ khiến danh tiếng của hắn truyền khắp toàn bộ thế giới, tuy rằng không phải mỗi người đều biết, nhưng ít nhất người trong giới tu hành đều chú ý chuyện này, rất nhiều người từng xem Tần Dương, cho nên hiện giờ nhận ra hắn ngay.
Trong những cặp mắt kinh ngạc kia, có đôi mắt đặc biệt sáng tỏ, lộ rõ hân hoan, hiển nhiên hoàn toàn không ngờ sẽ gặp được Tần Dương tại đây.
Bị mấy trăm ánh mắt nhìn chằm chằm Tần Dương, hắn tự nhiên không thể nào cảm ứng được cái gì. Sau khi cãi lại huấn luyện viên trung niên xong Tần Dương rút đầu vào, chuồn về ký túc xá, bị nhiều người nhìn chằm chằm như thế cũng không hay ho gì.
Bên ngoài rất nhanh vang lên tiếng rống to của huấn luyện viên:
- Giải tán!
Căn cứ yên lặng bỗng chốc ồn ào, tiếng cười, tiếng ầm ĩ, tiếng giỡn hớt vang lên, toàn bộ căn cứ nháy mắt tràn ngập hơi người.
Cửa lớn căn phòng của Tần Dương bị mở ra, bốn người đàn ông đi vào phòng, bọn họ trông thấy thanh niên tựa vào đầu giường thì nhìn nhau một cái, đều bật cười.
- Anh em, kiêu ngạo dữ, dám cãi lại Grove, quá giỏi!
- Anh là Tần Dương đúng không? Tôi có xem qua clip.
- Ha ha, không ngờ Tần Dương ở cùng phòng ngủ với chúng ta, thật tốt!
Bốn người đàn ông đều là hơn ba mươi tuổi, người lớn tuổi nhất gần bốn mươi, lứa tuổi này đối với người bình thường thì không nhỏ, đã đến tuổi trung niên, nhưng với người tu hành Đại Thành cảnh thì bốn mươi tuổi còn là tráng niên, là tuổi sung sức nhất.
Trong bốn người có một người kiệm lời, ba người khác thì cười giỡn chào Tần Dương, không quên trêu ghẹo hai câu.
Tần Dương bất đắc dĩ xòe tay nói:
- Tôi thấy trận hình của mọi người mạnh mẽ, khí thế ngút ngàn, không kiềm được vỗ lan can một cái, ai biết sẽ bị nhằm vào?
Người đàn ông da trắng hơi trẻ trong nhóm cười tủm tỉm nói:
- Nói đến thì cả đám chúng tôi đến lâu như vậy nhưng chưa được một lần nào nhàn nhã đứng trên lầu quan sát trận hình lớn rầm rộ đội ngũ tu hành trở về giống như cậu, có phải cảm giác đó rất sướng không? Giống như duyệt binh?
Duyệt binh?
Nói đến mới nhận ra, có chút giống.
Tần Dương cười nói:
- Tôi đến tạm thời, sở dĩ mới nhặt một cơ hội, các người thì ngay từ đầu đã huấn luyện với nhau, ở trong đám đông thì tự nhiên không có cơ hội nhìn thấy. Nhưng đúng là rất có khí thế, mấy trăm cao thủ cùng nhau chạy nhanh mà có trật tự trên đồng bằng tuyết, rất đẹp trai!
- Ôi dào, sướng thì sướng, nhưng anh bị Grove ghi nhớ không phải chuyện tốt, biết Grove có biệt danh gì không?
Tần Dương thuận miệng trả lời:
- Hắc Diện Phật?
Huấn luyện viên trong trại lính đều là vai chính diện, cộng thêm làn da đen hơn bình thường, sở dĩ nhiều huấn luyện viên sẽ có biệt danh là Hắc Diện Phật.
- Không phải, tên hiệu của Grove là ‘Đồ Tể’, nghĩa là người nào rơi vào tay của ông ta thì như dê núi chờ bị làm thịt, sẽ chết rất thảm. Anh em, tôi lấy thân phận người từng trải khuyên anh hai ngày này buông xuôi cho Grove hành một chút, trút cơn giận, sau đó nhún nhường chút, chứ không thì dù anh gia nhập muộn nhưng còn bốn tháng mới học xong, anh sẽ bị ông ta đùa chết thật, không, có lẽ chết thì đơn giản quá, cái đó gọi là sống không bằng chết.
Tần Dương cười gượng nói:
- Khoa trương vậy? Ông ta sẽ đối xử với tôi như thế nào?
- Thì mượn cớ cho anh nếm mùi, ông ta nói một câu có thể hành anh mệt gần chết. Trong khi anh mệt muốn tắt thở thì ông ta ở bên cạnh mỉa mai, dùng lời nói độc ác nhất đả kích, nhục nhã anh. Nghe nói có nhiều đệ tử không nhịn được bị ông ta nhục nhã, sau đó đánh ông ta.
Tần Dương mắt sáng ngời, tò mò hỏi:
- Đánh nhau? Kết quả như thế nào?
- Còn sao nữa? Grove là thực lực Thông Thần, trong đệ tử có ai đánh thắng được ông ta? Người tấn công tự nhiên bị ông ta cho no đòn, sau đó trừng phạt gấp đôi, muốn khóc cũng không khóc được, rất thảm.
Tần Dương giật mình nhìn người đàn ông nói chuyện:
- Tôi thấy bộ dạng của ông ta hẵn là cỡ bốn mươi tuổi, không ngờ đã đến trình độ Thông Thần, khoa trương vậy?
- Có gì mà khoa trương? Những huấn luyện viên này không có ai dễ chọc, có lẽ thiên phú của họ chưa chắc cao bằng tôi với anh, nhưng tu hành trong môi trường khắc nghiệt này có hiệu quả mạnh hơn bên ngoài không biết gấp bao nhiêu lần. Chúng ta đến đây thông thường chỉ ở lại một học kỳ, nghĩa là nửa năm, thực lực đã tăng mảng lớn, những huấn luyện viên đa số ở đây mấy chục năm, thực lực của bọn họ có thể không mạnh mẽ sao?
Tần Dương đã hiểu, ngẫm lại cũng đúng, đám huấn luyện viên này có thể dạy dỗ người khác tu hành thì chắc chắn bản thân cũng biết rành về phương thức tu hành, còn có một số dược vật hoặc là thiết bị trợ giúp đặc biệt tăng lên thực lực, bọn họ cũng có tư cách sử dụng chúng, lâu dài, thực lực của bọn họ sao có thể quá thấp được?
Thực lực Thông Thần?
Vậy đúng là không đánh lại.
- Dù ông ta mượn cớ trừng phạt tôi nhưng cũng cần có lý do, hơn nữa có mức độ giới hạn chứ?
Thanh niên da trắng trẻ tuổi nhất, Louis nhún vai, mở ra hai tay:
- Anh mới đến, không hiểu nhiều quy củ, ông ta muốn kiếm chuyện với anh không khó chút nào, có thể nói là làm trái luật, hoặc là làm mẫu, hoặc bảo là trợ giúp anh nhanh chóng đuổi kịp tiến độ tu hành. Tóm lại nơi này do huấn luyện viên quyết định, trừ phi anh không chịu nổi tự bỏ cuộc, rời đi trại huấn luyện.
- Còn về mức độ giới hạn thì có đấy, không chết là được. Lúc tu hành, mỗi người sẽ dán một miếng điện từ dò xét tình huống thân thể, miếng đó rất mỏng, có thể giám sát trạng huống thân thể của chúng ta. Trong trung tâm số liệu có thể tra xét tình huống của tất cả đệ tử, nếu có ai không chịu nổi áp lực tu hành, vào trạng thái chết giả thì người ở trung tâm số liệu sẽ phát hiện khác lạ, lập tức cứu hộ.
- Kỳ thực Grove rất có thiên phú, nếu không thì đã chẳng phải bốn mươi tuổi liền đến Thông Thần cảnh, cũng vì vậy mà tuy ông ta trẻ tuổi nhưng đã nắm quyền lên tiếng rất nặng ký. Nơi này tuy có hai cường giả Chí Tôn bảo vệ trấn giữ, nhưng bình thường bọn họ không tham dự vào quản lý của trại huấn luyện.
Tần Dương lộ vẻ mặt dở khóc dở cười:
- Tôi hiểu ý của anh, ý anh là tôi vừa đến đã chọc phải trùm trong trại huấn luyện này, tương lai u tối chứ gì?
- Đúng rồi, ý đại khái là vậy, sở dĩ tôi mới khuyên anh chịu thua, nếu không thì Grove có rất nhiều thủ đoạn.
Tần Dương cười nói:
- Để tôi thử xem đã, nhìn xem ông ta muốn giải quyết tôi kiểu gì. Nhưng tôi mới đến, cái gì cũng không hiểu, Louis, anh kể cho tôi nghe nhiều hơn về chuyện trong trại huấn luyện này đi, cũng để tôi chuẩn bị tâm lý. Phải rồi, lúc nãy tôi thấy hình như trong trại huấn luyện còn có nhiều phụ nữ?